Lúc này, ánh mắt của toàn bộ những người có mặt trong nhà hàng Tây Âu đều đổ dồn về phía Lâm Thiệu Huy.
Kinh ngạc.
Thật không thể tưởng tượng được!
Vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều hiện lên sự phức tạp và khó tin, bọn họ nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn một con quái vật.
Không chỉ bọn họ mà người kinh ngạc nhất chính là gia đình của Bạch Tố Y, giây phút này cả một nhà ba người bọn họ đều rơi vào trạng thái bất động!
“Thiệu... Thiệu Huy thật sự có thể hiểu được dương cầm?" Bạch Tuấn Sơn vội vàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, lúc này ông ta mới cảm thấy đứa con rể này thật sự khiến cho ông ta mở mang tầm mắt.
Sống chung với nhau hơn ba năm và chưa từng nghe anh ngân nga bất kỳ giai điệu nào vậy mà có thể đưa ra gợi ý để cải thiện được kiệt tác 'Tặng Huy yêu dấu này. Đây quả thật giống như một giấc mơ. Trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Y ẩn chứa vẻ
kinh ngạc và sửng sốt. Trước đây cô cho rằng Lâm Thiệu Huy chỉ giả VỜ tỏ ra hiểu biết, nhưng bây giờ biểu hiện của Lâm
Thiệu Huy khiến cho cô bối rối như đang nằm mơ vậy.
"Làm sao tên này lại..."
Anh em Trương Bác Vũ đứng bên cạnh giật giật mí mắt, vẻ mặt dường như ảm đạm đến cùng cực.
Bộp, bộp, bộp!
Và sau khoảng lặng ngắn ngủi này, đột nhiên toàn bộ nhà hàng Tây Âu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tiếng vỗ tay này không phải dành cho Dương Hồng Anh mà dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763471/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.