Lúc tôi về đến nhà sau bữa tối đã là bảy giờ.
Tôi bật đèn lên.
"Em về rồi à?"
Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi nhìn lên bậc thang, thấy Trần Mục Quân đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi.
"Anh làm tôi sợ quá, sao hôm nay anh về sớm thế? Ăn cơm chưa?"
Trần Mục Quân đáp "ừm" một tiếng.
Tôi không nghĩ nhiều, cứ thế lướt qua anh.
"Vậy tôi về phòng đi tắm."
Bàn tay tôi bất ngờ bị kéo lại.
Tôi quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn Trần Mục Quân.
Hình như anh ấy có điều gì muốn nói với tôi, nhưng lại không nói ra.
Có hơi kỳ lạ.
Tôi định hỏi, nhưng anh ấy đã quay người đi vào phòng làm việc, tôi chỉ còn biết đứng đó bối rối.
Hôm nay anh ấy sao thế? Nửa đêm tôi ngủ thiếp đi, vòng tay ôm eo tôi đột ngột siết chặt, rồi môi tôi bị chặn lại.
"Trần...Trần Mục Quân...ngày mai anh không có tiết sao?"
"Có."
"Vậy anh còn…” Tôi bị cắn một cái.
Rõ ràng là Trần Mục Quân không thích nghe những lời vô nghĩa, tôi phản ứng rất nhanh.
"Trần Mục Quân, có người chọc giận anh sao?"
"Ừm."
"Ai?"
Anh ấy không nói gì.
Tôi im lặng một lúc: “Không thể là tôi đúng không?” Hôm nay tôi đâu có làm gì khiến anh ấy tức giận, Trần Mục Quân bất mãn hừ một tiếng.
Có vẻ như đó thực sự là tôi rồi.
"Vậy tôi xin lỗi, anh đừng giận nữa."
"Không đấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-liet-nhu-lua/2897441/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.