Kì lạ, tại sao người này lại đặt đồ ăn cho tôi?
Có điều như vậy cũng đã ngăn ngừa được sự gượng gạo khi cô và Chu Tề cùng nhau ra ngoài dùng bữa. “Không cần đâu, chồng của tôi đã đặt đồ ăn cho tôi rồi, anh đi ăn một mình đi.”
“À.”
Chu Tề không mấy vui vẻ cười cười.
Tôi nhắm mắt làm ngơ.
Đùa gì vui vậy, hiện giờ tôi là phụ nữ đã có chồng rồi đấy.
Cho dù tình cảm của tôi và Trần Mục Quân chẳng mấy thắm thiết thì tôi cũng không dám làm ra chuyện vô đạo đức trong hôn nhân như ngoại tình này.
Hôm qua tôi đã nói rõ ràng với Chu Tề rồi.
Chỉ hy vọng rằng Chu Tề có thể rạch ròi một chút, đừng gây ra chuyện rắc rối cho tôi.
Lúc Chu Tề ra ngoài ăn cơm, tôi nhận được điện thoại của Phó Đa Đa.
Cô ấy hỏi tôi đang làm gì.
Tôi cũng thành thật trả lời.
Cuối cùng, Phó Đa Đa mới ấp úng nói cho tôi biết Chu Tề đã trở về rồi.
“Mình đã biết.”
“Cậu biết rồi á?”
“Ừ, hiện giờ anh ta đang học ở phòng vẽ tranh của mình.”
“Cái gì?”
Giọng nói ngạc nhiên của Phó Đa Đa truyền tới. Tôi lại giải thích cặn kẽ với cô ấy. Phó Đa Đa thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Vậy là tốt rồi, mình còn tưởng cậu vẫn còn tư tình chưa dứt với anh ta, quý cô Ôn, bây giờ cậu đã là phụ nữ có chồng rồi, đừng lầm đường lạc lối để rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-liet-nhu-lua/2897440/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.