“Chủ tử, đã sắp xếp người bên cạnh ngũ hoàng tử rồi.”
“Thả ra đi.”
“Vâng.”
Mặc Ảnh lùi ra cửa, lại quay đầu liếc nhìn đèn đuốc sáng trưng trong cung điện.
Thiên hạ này, sắp thay đổi rồi.
Lục Nghiêu mặc áo khoác ngồi ở sảnh ngoài, bàn tay chợt nhoáng lên, ngọn lửa lập tức nuốt chửng những bức thư đang vương vãi, thiêu rụi thành tro.
Từ khi mắt bị thương, Lục Nghiêu không còn vào triều, cũng rất ít khi ra khỏi cửa. Hoàng đế thương cảm các đại thần thân tín, tận trung vì nước, đã cử thái y ra ngoài cung xem bệnh cho hắn, việc này đã được người dân đế đô lưu truyền như một giai thoại hoàng đế thương dân như con.
Tô Hòa ngồi một bên nhìn thái y bắt mạch cho trượng phu, miệng không nói gì nhưng trong lòng lại dậy sóng. Nam nhân nói hắn đã bị bệnh nửa năm, y nhớ rõ khi tin tức truyền về đến kinh thành, ngay cả đứa trẻ trên phố cũng bàn tán xôn xao. Mãnh tướng Lục Nghiêu đã chiến đấu rất dũng cảm, nhiều lần chỉ huy tướng sĩ Tề quốc đẩy lùi Hung Nô ở biên giới. Một số người thậm chí còn lo lắng, ngày nào đôi mắt của Lục Nghiêu còn không tốt lên, ngày đó biên giới vẫn chưa được bình yên.
Thái y thu tay lại, lại kiểm tra mắt Lục Nghiêu, vuốt vuốt chòm râu bạc phơ rồi nói: “Độc tố trong người tướng quân đã được giải gần hết, chỉ cần bốc thuốc như lão phu kê đơn, kết hợp xoa bóp, đả thông huyệt đạo, thị lực sẽ hồi phục trong vài ngày tới.”
Nghe xong lời thái y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-hon-ach-gia/160881/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.