“Không thể nào… Sao lại như vậy được?”
Khương Hoa cảm giác như cả bầu trời sụp đổ, gã ta ngồi phịch xuống đất.
“Cút.”
Tần Phong khẽ quát.
Bọn họ bị khí thế của Tần Phong dọa sợ, kéo Khương Hoa lên xe bỏ chạy...
Tần Phong điều chỉnh lại cảm xúc, bỗng thấy hơi lo lắng.
Suốt năm năm qua, hắn luôn mong được về nhà gặp mẹ, bây giờ hai người đã ở gần nhau thế này rồi, nhưng hắn lại không dám đối mặt với bà.
Hắn chưa từng biết mặt ba mình, một tay mẹ nuôi hắn khôn lớn, mẹ là sinh mệnh của hắn, vì thế mà hắn mới cảm thấy hồi hộp. Trước khi về, hắn đã hoàn thành chuyện sư phụ giao phó và chuyện của Phương Huỳnh.
Cuối cùng hắn mới lấy hết can đảm về nhà...
Lúc Tần Phong nở nụ cười ôn hòa nhất, chuẩn bị bước vào thì nhìn thấy một nhóm người lao ra khỏi thôn, vẻ mặt tức giận, tay cầm gậy gỗ.
Adv
“Ủa? Người bên nhà họ Khương đâu?”
Những người lao ra vô cùng hoang mang.
Bọn họ đều là người dân trong thôn, cách đây không lâu, nhà họ Khương đến đây định phá bỏ thôn này nhưng bị họ đuổi đi. Vừa rồi họ lại nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tưởng người bên nhà họ Khương lại đến nên họ mới họp nhau lại, cùng cầm cuốc xẻng ra đuổi.
“Mẹ…”
Từ giữa đám đông, Tần Phong nhìn thấy một người phụ nữ, cả người hắn run rẩy.
Đó là Vương Tuyết Mai, người mẹ canh cánh trong lòng hắn suốt năm năm qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ho-xuong-nui/3431705/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.