Edit: Sabj
Ngày thứ hai, Diệp Hoa Ngâm mới gặp được người cha bận rộn nhiều chuyện quan trọng kia của hắn.
Lúc Diệp Hoa Ngâm thấy Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc đang từ trong lều đi ra, một thân bạch y, thoạt nhìn hơi cô đơn, hắn cúi đầu dường như đang suy nghĩ, Diệp Hoa Ngâm phải gọi hai tiếng hắn mới ngẩng đầu lên.
“Cha, người đang làm gì thế? ‘” Diệp Hoa Ngâm nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Chúc thấy đứa trẻ trước mặt thì mới giật mình nói khẽ: “Tiểu ruồi bọ.”
“Người còn nhớ con tên là tiểu ruồi bọ ư?.” Diệp Hoa Ngâm liếc trắng mắt, trong ánh mắt muốn có bao nhiêu khinh thường thì có bấy nhiêu khinh thường. Tâm trạng của Bạch Hoàng Chúc vốn không yên, lúc này nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hoa Ngâm thì cũng không hiểu đầu đuôi gì, chỉ đành chớp mắt hỏi: “Tiểu ruồi bọ con làm sao vậy?”
Diệp Hoa Ngâm cảm giác cha mình là người ngốc nhất thiên hạ, hắn đỡ trán: “Cha, người không biết đứa trẻ xa nhà một thời gian dài thì rất cần một vòng ôm ấm áp của phụ thân sao?”
“Hửm? Con muốn ta ôm con?” Đôi mắt của Bạch Hoàng Chúc mở to.
Diệp Hoa Ngâm đỏ mặt, giậm chân lui về phía sau hai bước nói: “Ai ai muốn cha ôm chứ? Con đã là người lớn.” lời nói của hắn đến đây thì im bặt, bởi vì lúc đó Bạch Hoàng Chúc đã cúi người xuống bế cả người hắn lên, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn.
Diệp Hoa Ngâm vốn định nói hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-he-tuong-cong/2139011/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.