Edit: Sabj
Sau một hồi luống cuống tay chân Bạch Võ Sơn mới đưa được Bạch Hoàng Chúc về giường, đợi đại phu xem mạch xong mới phân phó hạ nhân đi sắc thuốc.
Trải qua lần bị hành hạ này Bạch Võ Sơn càng không muốn nói chuyện với Túc Huyền, hờ hững nhìn chằm chằm vào Túc Huyền một cái rồi mới nói: “Ngươi thấy chưa? Đây chính là hậu quả của việc năm đó ta lựa chọn chống lại Hắc Y giáo, con trai ngoan của ta đã thành như thế này rồi mà các ngươi còn muốn ta đồng ý với các ngươi, để Hoàng Chúc lại chịu khổ lần nữa sao? Sức khỏe hắn như vậy còn chịu được sao?”
Túc Huyền im lặng không nói, trong lòng tràn ngập bất lực.
Bạch Võ Sơn vốn định nói tiếp nhưng lại nghe thấy Thẩm Bích Nguyệt ở một bên nói: “Ra ngoài trước rồi nói, để Hoàng Chúc nghỉ ngơi cho tốt.”
Bạch Võ Sơn sửng sốt, lập tức dời tầm mắt hướng về phía Bạch Hoàng Chúc thoạt nhìn tái nhợt mà yếu ớt đang ngủ mê man, gật đầu nói: “Được, Túc Huyền cô nương, mời.”
Hắn đứng dậy, chỉ về hướng cửa phòng.
Túc Huyền bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn thoáng qua Minh Sơ vẫn không chịu yếu thế đang nhìn mình chằm chằm, lắc đầu nói: “Ta biết rồi.”
Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài. Bạch Võ Sơn cũng rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại năm người là Thẩm Bích Nguyệt, Bạch Hoàng Quyết, Cảnh Ly, Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc đang ngủ mê man. Đợi đến khi bóng dáng Túc Huyền biến mất, ánh mắt phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-he-tuong-cong/2138983/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.