Tận đáy lòng Giản Ninh không phải không có sự giãy dụa.
Đang ở đại lục dị thế, người đàn ông bên cạnh, về giá trị vũ lực mà nói, có thể hoàn đánh giết cô mấy ngàn lần mà không cần lấy hơi.
Cơ hội tốt như vậy có thể là ngàn năm có một.
Thú nhân bên cạnh cô phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, hắn xoay người, thích ý cọ cọ tấm lưng lông ngắn của mình lên vách đá.
Nhìn từ phía đối diện, thú nhân thoạt nhìn không khác gì thanh niên nhân loại bình thường, trừ cái đuôi còn lười biếng vờn quanh hông, nhắc nhở lần gặp mặt không lấy gì làm thoải mái của bọn họ.
Giản Ninh lại nhìn ba lô của mình.
Trời mỗi lúc một tối.
Cô cắn răng, hoàn toàn không thể xuống tay.
Ánh hoàng hôn xuyên qua tầng mây dày đặc, hai mặt trời cùng phát ra ánh nắng đỏ hồng.
Sau mấy ngày sống ở đại lục dị thế, Giản Ninh biết, đây là lúc mặt trời sắp lặn.
Cô không khỏi ngoái đầu nhìn xem quang cảnh ngoài sườn đồi.
Từ sườn đồi nhìn xuống, cây cối có vẻ cách đấy rất gần.
Gần đến nỗi Giản Ninh nghĩ có thể tự lực leo xuống.
Thú nhân lại xoay người, vùi đầu vào cánh tay, phát ra tiếng ngáy vui vẻ.
Cái bụng trần trụi cứ thế bày ra trước mặt Giản Ninh mà không hề có sự phòng bị.
Giản Ninh khẽ cắn môi, lắc đầu thật mạnh.
Nếu thú nhân muốn gây bất lợi cho cô, thì ngay từ đầu đã ra tay trong rừng cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-he-dai-luc/3275799/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.