"Trần Tuân, anh ghen sao?"
"Anh ghen với phụ nữ luôn hả?"
Quân Yên bị hắn kéo đi một mạch, trong đầu vẫn còn văng vẳng câu nói tuyên bố chủ quyền lúc này của hắn.
Vừa bá đạo vừa đáng yêu, cô mê cái thần thái đó chết đi được.
Lại nhớ đến khuôn mặt ngượng ngùng của vị kia khi bị hắn tấn công, cô không khỏi bật cười thành tiếng.
Hắn kéo cô đi không hề dừng lại, cho đến khi ra tới bãi biển mới chịu dừng bước.
Sắc mặt vẫn còn xấu, chưa khôi phục lại trạng thái vui vẻ ban đầu. Cô chọt chọt ngón tay lên má hắn cười nói:
"Giấm của phụ nữ cũng ăn, anh chua quá."
"Phụ nữ cũng có this có that." Hắn nhíu mày phản bác.
"Mạnh Niên kia chính là loại phụ nữ nguy hiểm, ăn tạp."
Tâm trạng cô ngược lại đang rất vui vẻ, gió biển thổi vào vừa mát vừa lạnh, mười ngón tay đang vào nhau.
Cô lắc lắc cánh tay của hắn, dỗ dành nói:
"Ngoan, đừng giận nữa nhé?"
"Chẳng phải anh bảo đưa em đi chơi sao."
Cuối cùng hắn cũng chịu cười, khóe môi cong lên rất vui khi nghe cô nói vậy. Nhưng rất tiếc, hắn là một con sói tinh làm sao có thể bỏ qua cơ hội ăn đậu hũ ngàn năm có một này được.
Mày nhướng lên, gãi gãi mấy cái vào lòng bàn tay cô:
"Hôn anh một cái sẽ hết giận ngay."
"..."
Quân Yên thật muốn ném hắn xuống biển cho cá mập ăn mà.
Cô bĩu môi đáp:
"Anh...cứ tiếp tục giận."
"Nhẫn tâm vậy sao? Anh cũng là vì em mới như vậy." Hắn không có ý buông tha.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/1722249/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.