"Bảo bối, nên rời giường rồi."
"Ưm...đừng mà..." Quân Yên còn đang ngái ngủ vô thức nói.
Trong mắt lóe sáng nhưng sau đó sắc mặt hắn liền tối lại, bộ dạng ngái ngủ của cô bây giờ có chút quyến rũ, lại nói đến âm thanh mền mại lúc nãy cô phát ra làm cho lòng hắn rung động.
Che miệng ho khụ khụ mấy tiếng rồi mới khàn giọng nói:
"Ngoan nào...em không đói bụng sao?"
"Dậy ăn cơm rồi anh đưa em ra ngoài chơi."
Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng cử chỉ dịu dàng, trên khuôn mặt đều là sự dịu dàng mà hắn dành riêng cho một mình cô.
Quân Yên trở mình mấy cái cuối cùng vẫn bị hắn đánh thức, cơ thể cô mệt nhừ hai chân không còn chút sức lực nào nữa, hết thảy đều do hắn ban cho.
Hờn dỗi chu môi nhìn hắn, Quân Yên dang hai tay nhìn hắn đăm đăm:
"Bế em..."
Khoé môi nhếch lên, Trần Tuân ngoan ngoãn nghe lời cô trực tiếp bế cô lên, lại không nhịn được mà trêu.
"Yên Yên nhà mình bây giờ biết nũng nịu rồi..."
"..."
Cô từ chối cho ý kiến, trực tiếp ngậm miệng làm lơ lời hắn nói.
Bây giờ đã là về đêm, quả nhiên là một hòn đảo được mệnh danh là "hòn đảo đẹp nhất trên trái đất", nơi đây không có thành phố nhưng lại có ngôi làng lớn nhất và cảng chính của nó là Vaitape, nơi có vài chục cửa hàng và một số nhà hàng và quán bar bên bờ sông.
Lúc này hắn đến đây vừa hay đúng vào thời tiết mát mẻ, có thể chơi đùa, bơi lội thỏa thích, nghĩ đến chuyện cô mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/1722248/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.