"Hình như anh thích em..."
"Chỉ tiếc không thể nghe được giọng nói của em, càng không thể nhìn xem người anh thích có dung mạo như thế nào."
"Quân Yên...anh chắc chắn em rất xinh."
Giọng nói nhẹ nhàng, có chút ý cười nhưng lại khiến cho tâm trạng Quân Yên trở nên nặng nề.
Khoé mắt cô cay cay, lần đầu tiên cô rơi nước mắt vì một người đàn ông mà mình chỉ tiếp xúc chưa đầy 1 tháng, nhưng người này lại khiến cho cô cảm thấy xót xa, đau lòng thay hắn.
Tuy rằng ngày đầu tiên gặp người này ấn tượng không được tốt cho lắm, nhưng những ngày tiếp theo tiếp theo nữa cô liền bị hắn làm cho kinh ngạc, bởi sự tinh tế, ân cần, từ hành động cho đến lời nói của hắn, hết thảy đều làm cho cô cảm động không thôi, hơn thế còn có một chút cảm xúc khác lạ khác từ sâu trong trái tim này.
Đặt bàn tay lên má hắn, sau hai mươi mấy năm cô lại làm một điều mà mình đã lâu chưa làm:
"Trần...Trần Tuân"
Giọng nói khàn khàn, có chút ngập ngừng chắc hẳn vì không thường xuyên nói chuyện cho nên mới như vậy.
Hắn ngẩn người từ biểu cảm cùng hành động của hắn đều dừng lại, chắc hẳn là đang rất sốc.
Hình như, hắn vừa nghe cô gọi tên mình thì phải?
Hay là chấp niệm của hắn đối với chuyện này quá sâu, cho nên sinh ra ảo giác?
Nghĩ vậy, hắn liền cười cười cũng đồng ý với suy nghĩ vừa nảy ra của mình, hắn cong môi, trên mặt có chút mất mát, đưa tay sờ sờ bàn tay đang đặt trên má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/164391/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.