Giọng hắn dịu đi, như đang nài nỉ cô vậy. Quân Yên nhìn hắn đắng đo một lúc rồi lại viết.
"Đồ lớn thôi nhé, đồ nhỏ anh tự cởi."
Viết ra câu này cô có phần xấu hổ, tuy là vợ chồng nhưng ngoài ngủ chung ra cầm tay thì chẳng làm gì, chuyện tế nhị này cô vẫn cảm thấy quá sức chịu đựng của bản thân.
Trần Tuân cười thầm trong bụng, hắn gật đầu đồng ý, chờ cô cởi đồ giúp mình.
Đầu tiên là cà vạt, tiếp theo là áo sơ mi. Quân Yên gỡ từng cúc áo mà cảm thấy như đang bốc củ khoai lang nóng, thật bỏng tay.
Đằng sau lớp áo sơ mi mỏng kia là cơ ngực cùng cơ bụng nam tính, cường tráng, Quân Yên nhìn đến mê mẩn quên mất cả làm tiếp.
Cái này...cô xin phép được nhìn một chút thôi.
Đối với người mất đi thị giác như hắn, lại qua bao nhiêu năm luyện tập thì không thể không cảm nhận được cái ánh mắt kia của cô.
Vừa hãnh diện, vừa tự hào vì bản thân lại cảm thấy may mắn khi mình không vì mắt mù mà lười biếng vận động thể thao, nếu không thứ mà cô nhìn thấy bây giờ chắc hẳn là một đống mỡ thừa rồi.
Quân Yên nhìn đến quên trời quên đất, cũng phải sống đến bây giờ cô chưa lần nào ngắm nhìn cái thứ này gần như vậy. Máu sắc trong người nó tự dâng trào chứ bình thường cô không có mê trai như thế này đâu.
Bàn tay Quân Yên vẫn còn nắm chặt áo hắn mắt cô mở to, đột nhiên tay cô bị bắt lấy bởi bàn tay của Trần Tuân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/164386/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.