"Sau tận thế thì nước chúng tôi cũng không có quá nhiều thay đổi, nhất là chính phủ vẫn hoạt động như bình thường. Chỉ là binh lính chúng tôi phải tháp tùng những người nghiên cứu dưới lòng đất đi đến khắp nơi trên thế giới, một số binh lính được cấp trên ra lệnh ở lại bên cạnh để bảo vệ bọn họ."
"Còn về chuyện ở đầm lầy Miền Cát này, chúng tôi thật sự không biết rõ. Chỉ biết rằng khoảng một tuần trước, đột nhiên cấp trên lệnh cho rất nhiều nhóm tới đây, nhưng họ đều thất bại và giờ thì tới lượt chúng tôi được cử đến."
Vân Điệp hé môi cười, cô cho mật ong lên vết thương của sáu người còn lại sau đó gọi kiến tới. Không lâu sau, tiếng la hét liền vang lên. Ai nấy đều nhận ra, Vân Điệp đang ưu tiên, chăm sóc cho Kido Jit nhiều hơn bởi vẻ mặt của hắn ta trông đau khổ, khốn khó hơn năm người kia gấp mấy lần.
Cuối cùng thì Kido Jit cũng không phụ lòng Vân Điệp, hắn ta thì thào cất lời: "Tôi nói, dừng lại đi."
Vân Điệp thả ba người kia đi, còn lại năm người c.h.ế.t vô cùng thảm. Kido Jit cũng đã khai ra hết mọi chuyện, chỉ xin Vân Điệp cho hắn c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng. Đương nhiên là Vân Điệp rất giữ lời, không hề hành hạ Kido Jit thêm nữa.
Trong cấm địa Nguyên Nhiên này có một vùng đất trống, Vân Điệp quyết định sẽ thành lập căn cứ ở đó: "Bảo Bối, em cho vùng đất ấy hiện ra bên ngoài luôn đi. Khi nào có nguy hiểm gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep-ngay-tan-the/3706904/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.