“Tôi có việc đi trước nha cô giáo. Tí mẹ Bảo Bảo sẽ đến.”
Trời đã dần tối, tiếng lá cây rào rạt ở sân trường. Bảo Bảo đứng với cô giáo để chờ mẹ mình đến đón.
Dừng lại ở phía trước trường là chiếc xe hơi cũng rất là hiện đại. Bước xuống là Thiên Ngân và Trần Kiệt.
“Chào cô. Tôi đến đón Bảo Bảo.”
“Mẹ của Bảo Bảo có dặn là khi nào cô ấy đến đón mới được. Xin lỗi anh tôi không thể cho Bảo Bảo đi cùng anh.”
“Bảo Bảo. Con nhớ chú chứ.”
“Chú là trợ lý của Ba đúng không?”
“Đúng rồi chú đây. Hôm nay ba mẹ con có việc bận nên nhờ chú đến đón.”
“Con gọi mẹ rồi chú Kiệt ơi.”
Tiếng xe quen thuộc càng ngày càng gần. Bước xuống xe một cách vội vã, chạy lại ôm lấy Bảo Bảo là Vũ Nhi. Cô ấy rất lo cho con của mình.
“Bảo Bảo có bị sao không? Hắn ta có làm gì con không?”
“Con không sao mà má mì.”
Hàn Dương Phong cũng theo sau Vũ Nhi mà đến. Thấy Trần Kiệt và Thiên Ngân anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Trần Kiệt cảm ơn cậu nhé.”
“Không sao. Mà có chuyện gì hai người đến đấy thế.”
“À thì tên Thiên Vương đến đây bảo rằng hắn ta đón Bảo Bảo. Rất may là Bảo Bảo đã gọi cho Vũ Nhi.”
Thiên Ngân nhìn chầm chầm vào Bảo Bảo và cảm thấy cậu bé này khôi ngô tuấn tú và rất là giống với Hàn Dương Phong. Quay qua nhìn Trần Kiệt thì anh ta lắc đầu ra ám hiệu cho Thiên Ngân đừng nói gì.
“Ba ba cũng đến đón con à.”
“Ba đến chứ. Bảo Bảo mau lên xe đi.”
“Cảm ơn cô giáo đã trông giúp vợ chồng tôi nhé.”
“Cảm ơn cô giáo.”
“Thưa cô con về.”
Gia đình ba người cảm ơn cô giáo và đã rời đi. Lúc này Hàn Dương Phong đã bình tĩnh lại khi thấy Bảo Bảo vẫn an toàn.
“Hai mẹ con đi ăn gì luôn nhé. Cũng trễ rồi. Nên đi dùng bữa luôn cho tiện.”
“Đi thôi ba ba.”
Vũ Nhi lên xe cùng Bảo Bảo ngầm đồng ý.
“Trần Kiệt, Thiên Ngân cả hai cùng đi ăn luôn nhé.”
Gia đình nhỏ của Hàn Dương Phong cùng với Trần Kiệt. Vũ Nhi đi dùng bữa ở một nhà hàng bình thường không mấy là sang trọng. Nơi này tạo cho Vũ Nhi cảm giác gần gũi hơn là các nhà hàng năm sao khác.
“Hai mẹ con ngồi đi. Thiên Ngân, em cùng với Trần Kiệt cũng ngồi đi.”
Vũ Nhi quan sát hành động của Trần Kiệt đối với Thiên Ngân thật khác thường, đây là hành động của đôi tình nhân chứ không phải bạn bè bình thường. Hàn Dương Phong cũng thấy vậy và đã rất tò mò.
“Hai người nhìn gì đó.”
“Em và Trần Kiệt là thế nào đấy Thiên Ngân?”
“Hàn Dương Phong, anh nhìn như thế này mà còn hỏi nữa à?”
“Chúc mừng hai người nhé.”
Trong đầu Vũ Nhi bây giờ liền nhớ đến chuyện mà lúc nãy cô nghe được ở công ty. Không lẽ Hàn Dương Phong để cho Thiên Ngân cắm sừng mình là thiệt sao. Và người đàn ông mà Thiên Ngân quen là Trần Kiệt.
“Em tò mò lắm đúng không Vũ Nhi. Để anh nói cho rõ.”
“Anh và Thiên Ngân thật sự không có tình cảm với nhau nhưng vì hôn lễ là các bậc phụ huynh đã tự gắn kết nên anh và Thiên Ngân đã vạch ra kế hoạch hủy hôn nhưng nào ngờ Trần Kiệt, cậu ấy thích Thiên Ngân là thiệt nên hai người họ đã như bây giờ.”
Vũ Nhi gật đầu tỏ vẻ bình thường, như kiểu cô không quan tâm về chuyện này lắm nhưng thật ra cô rất vui vì Bảo Bảo có cơ hội nhận lại ba rồi.
“Ba mẹ và cô chú nói chuyện nhé. Con đi vệ sinh tí.”
“Cẩn thận nhé Bảo Bảo.”
Bảo Bảo liền vội đi vệ sinh để lại bàn bốn người nói chuyện với nhau. Đồ ăn cũng đã lên. Hàn Dương Phong lần này anh ấy ân cần chăm sóc từng miếng ăn cho Vũ Nhi.
“Em ăn đi. Ngày hôm nay cũng vất vả rồi.”
“Mà Vũ Nhi này.”
“Tôi nghe đây Thiên Ngân.”
“Cô nuôi dạy Bảo Bảo khéo thật. Cậu nhóc thật dễ thương và thông minh.”
“Cô nói quá rồi. Thấy vậy chứ ở nhà lì lắm.”
Thiên Ngân vừa lên tiếng thì Hàn Dương Phong và Trần Kiệt sợ cô nói ra bí mật là Hàn Dương Phong đã nhớ lại mọi thứ.
Bảo Bảo cũng đã quay lại bàn và tất cả cùng nhau dùng bữa. Họ vừa dùng bữa xong thì bỗng nhiên nhà hàng tặng hai bó hoa cho hai người phụ nữ đó là Thiên Ngân và Vũ Nhi.
“Anh Phong và anh Kiệt dành tặng riêng cho mỗi cô một bó hoa coi như thay lời muốn nói.”
Thiên Ngân và Vũ Nhi cả hai đều ngạc nhiên, nhưng có lẽ ngạc nhiên nhất là Hàn Dương Phong và Trần Kiệt. Vì thật sự hai người này cũng không có tặng gì cả.
Nhìn qua chỗ Bảo Bảo thì thấy cậu bé vỗ tay cười khúc khích.
“Wow, mẹ Nhi được ba ba tặng hoa kìa.”
Nghe được câu này thì không ai không biết Bảo Bảo đã bày trò ra.
Tất cả đều vui vẻ chỉ có mình Vũ Nhi quay lại và lườm Bảo Bảo một cái, đủ làm cho cậu nhóc sợ hãi. Nhưng hôm nay Bảo Bảo đã có Hàn Dương Phong nên liền chạy đến ôm lấy anh ta và núp phía sau áo.
“Con lắm chuyện rồi đó nha Bảo Bảo.”
Sáng hôm sau Hàn Dương Phong cho gọi Vũ Nhi vào văn phòng của mình.
“Vũ Nhi. Hôm nay sắp xếp đi cùng tôi ra ngoài.”
“Có chuyện gì à Hàn Dương Phong?”
“Hôm nay ra ngoài làm khảo sát. Em tranh thủ đi.”
Vũ Nhi ra ngoài chuẩn bị đồ để đi cùng Hàn Dương Phong.
Anh ta chở Vũ Nhi đến trung tâm thương mại lớn nhất.
Ở Trung Tâm Thương Mại trong lòng thành phố lớn. Nơi mà chỉ có những đại gia, những người có máu mặt mới có thể mua được đồ ở nơi này.
Hôm nay người như Vũ Nhi lại xuất hiện ở đấy. Người cùng đi với cô không ai khác là Hàn Dương Phong, giám đốc của một công ty lớn có tiếng trong lúc bấy giờ. Vừa đến cửa thì đều nghe tiếng chào.
“Hôm nay anh và em sẽ đến đây để mua đồ chuẩn bị đi dự đám cưới của Thiên Vương và Diệu Linh.”
Vũ Nhi bất ngờ trước câu nói của Hàn Dương Phong. Chưa kịp định hình mình đang ở đâu thì bị anh ta nắm lấy tay kéo đi đến một shop thời trang thời thượng để cô lựa chọn các bộ đồ đi tiệc.
“Chọn cho cô ấy những bộ hot nhất bây giờ để cô ấy thử.”
“Em cứ thử đi Vũ Nhi. Em phải thật xinh đẹp trong ngày hôm đấy.”
Vũ Nhi nghe theo sự sắp xếp của Hàn Dương Phong. Bấy giờ cô đã bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp của anh ấy.
Mặc bộ này, thử bộ kia, cả chục bộ cô đều thử qua. Nhưng tất cả đều bị Hàn Dương Phong lắc đầu.
“Em đã thử rất nhiều rồi đó Hàn Dương Phong.”
“Chưa bộ nào thích hợp với em cả.”
Hàn Dương Phong tiến tới quầy thu ngân và hỏi tìm gặp quản lý. Vì anh ta là khách VIP ở nơi này nên quản lý đã đến gặp anh.
“Ở đây có thiết kế đúng chứ?”
“Dạ đúng sếp Hàn.”
“Cô giúp tôi lấy lại số đo của cô ấy và thiết kế cho cô ấy một bộ đồ đi tiệc mà chỉ mình cô ấy có. Tôi muốn đây là độc quyền được thiết kế bởi người nổi tiếng. Bao nhiêu tôi cũng chi. Chỉ cần đẹp và trên thế giới này chỉ có một.”
“Dạ vâng sếp Hàn.”
Vũ Nhi đã xiêu lòng với câu nói này của Hàn Dương Phong, ngoài mặt thì cô có vẻ như không đồng ý nhưng bên trong lòng thì cô ấy rất là vui.
Từ dưới lên đến đầu, đến từng những phụ kiện nhỏ để Vũ Nhi dùng trong bữa đám cưới đều là những thiết kế độc quyền làm riêng cho cô ấy.
Cả hai đi cũng gần hết ngày vừa đúng lúc giờ Bảo Bảo tan học. Hàn Dương Phong chở Vũ Nhi đến đón Bảo Bảo.
“Á. Hôm nay ba lại đến đón rồi. Thưa cô con về. Ba đến đón con.”
Mở cửa ra là Vũ Nhi, cô ấy chào cô giáo và cùng lên xe với Bảo Bảo. Cậu nhóc nghĩ thầm.
“Không lẽ dòng tin nhắn đó và bó hoa đã phát huy tác dụng.”
Thì ra tin nhắn của Vũ Nhi tối đó là Bảo Bảo lén nhắn và xóa đi. Còn bó hoa thì là do lúc đi vệ sinh Bảo Bảo dặn quản lý nhà hàng tặng cho mẹ mình và Thiên Ngân. Cậu bé này quả thật là lắm trò.
“Hôm nay ba đến đón Bảo Bảo cùng đi ăn nè.”
“Cảm ơn ba ba.”
“Không có ai cả. Hai người đừng diễn nữa. Bảo Bảo con phải kêu là Chú Phong.”
Bảo Bảo mỉm cười rồi tiếp tục trò chuyện với Hàn Dương Phong.
Ba người cùng nhau dùng bữa ở nhà hàng rồi ra về. Hàn Dương Phong muốn có thêm thời gian bên cạnh Vũ Nhi nên đã nảy sinh ra một kế hoạch.
“Bảo Bảo. Ngày mai cuối tuần con có muốn đi đâu chơi không?”
“Con muốn đi picnic.”
“Được thôi. Ngày mai chúng ta đi nhé.”
Vũ Nhi lại dùng ánh mắt đó nhìn Bảo Bảo. Cậu bé hiểu chuyện liền nói.
“Cũng lâu rồi mình chưa đi picnic mà mẹ. Mai đi đi mà. Mẹ ơi.”
Trước sự nhõng nhẽo của cậu nhóc dễ thương này thì Vũ Nhi cùng phải đồng ý thôi.
Hàn Dương Phong về đến nhà thì gọi cho Trần Kiệt.
“Trần Kiệt, cuối tuần này cậu rãnh không. Đi cùng tôi picnic. Dẫn thêm Thiên Ngân nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]