Ngày ấy, hoa đào tung bay khắp trời. Nàng mặc giá y đỏ thẫm, vẫn chưa bái đường xong. Bạch Hoa đi rồi, chỉ còn Tử Trúc ở cạnh Hoa Khai.
Nàng yếu ớt mở mắt. Đôi mắt vốn sáng ngời nay đã trở nên mờ mịt. Hoa Khai nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, không thấy bóng dáng Bạch Hoa đâu. Nàng lo lắng, vô lực hỏi Tử Trúc: “Bạch Hoa đâu? Chàng đâu rồi…”
Tử Trúc nhìn Hoa Khai, không trả lời mà nắm lấy bàn tay nhăn nheo của nàng, đặt vào tay mình, ấm áp nói: “Hoa Khai, huynh sẽ cứu muội. Nhất định sẽ không để muội xảy ra chuyện.”
Hoa Khai không để ý đến lời Tử Trúc, tiếp tục hỏi: “Chàng đâu?”
“Hoa Khai, đừng để ý hắn nữa được không?”
“Chàng ở đâu?”
Tử Trúc không khỏi đau lòng, kích động đứng dậy: “Hắn hại muội như thế, vì sao muội nhớ hắn mãi không quên? Muội cũng biết, muội rõ ràng biết hồn phách muội sắp hôi yên phi diệt!”
Mi mắt Hoa Khai giật giật. Nàng nhìn Tử Trúc, nhẹ giọng nói: “Ta không quan tâm!”
“Nhưng huynh quan tâm! Vì sao trong mắt muội mãi mãi không có huynh!?” Tử Trúc càng siết chặt tay Hoa Khai. “Huynh không nên! Sớm biết như thế huynh đã không để muội đi! Dù có phải nhốt muội lại huynh cũng không thể để muội đến nơi này! Muội cũng sẽ không trở nên như bây giờ!”
“Vận mệnh đã như vậy… Cho dù biết trước thì kết quả cũng thế thôi…” Nàng cất tiếng yếu ớt, giọng nói đứt quãng: “Tử Trúc… Không có chàng… Ta và ngươi cũng không có kết quả… Ngươi đi đi.”
Lẽ ra Tử Trúc phải nổi cơn thịnh nộ, lẽ ra phải vô cùng khó chịu, nhưng hắn chỉ nở nụ cười, dịu dàng nói: “Hoa Khai, huynh và muội, nhất định sẽ có kết quả tốt.”
Hoa Khai sững sờ, chợt cảm thấy bất an: “Ngươi… muốn làm gì?”
“Làm chuyện ta nên làm.”
“Chàng đâu… Chàng đâu rồi…” Lòng nàng vô cùng lo lắng, nhưng chỉ có thể yếu ớt gọi.
“Hắn lên thiên đình.” Tử Trúc nói.
Hoa Khai ngẩn người, chầm chậm lắc đầu. “Chàng không thể đến đó… Vết thương chàng còn chưa lành hẳn, làm sao địch lại thiên binh thiên tướng? Bảo chàng trở về… Trở về…”
“Hắn sẽ về. Vì cứu muội, hắn nhất định sẽ về. Hoa Khai, bất luận huynh làm gì, chỉ mong muội tha thứ cho huynh. Thật sự huynh không thể trơ mắt nhìn muội…”
Hoa Khai mở to hai mắt, dường như đã đoán ra: “Ngươi… muốn để ta… trường sinh bất tử?”
“Có lẽ như vậy rất tàn nhẫn, nhưng huynh thật sự không thể đứng nhìn muội hồn phi phách tán. Năm đó sau khi muội đi, huynh đi tìm Liễu Thanh. Cô ấy dạy huynh thuật trường sinh. Huynh học cấm thuật để một ngày nào đó, huynh có thể cứu muội một mạng. Chỉ là không thể ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy. Huynh vẫn chưa nắm chắc.”
“Không… không…” Hoa Khai khóc. “Ngươi sẽ chết…” Nàng vẫn nhớ Liễu Thanh trong núi kia, vẫn nhớ Trường Sinh bị thiên lôi đánh kia.
“Dù có ra sao, huynh cũng phải thử. Nếu thành công, muội không thể quên lời hứa ba năm của chúng ta. Nếu thất bại, huynh và muội có thể chết chung một chỗ! Nếu muội hồn phi phách tán, huynh còn sống trên đời này làm gì.”
Hoa Khai nhìn thần sắc quyết tâm của Tử Trúc, lòng càng buồn bã mất mát. “Cho dù thành công… Ta cũng không quên được chàng…”
Ai ngờ, Tử Trúc vô cùng khẳng định nói: “Muội sẽ.”
Hoa Khai đột nhiên bị hoa mắt, đành phải nhắm lại, lòng tràn đầy bất an.
Đến khi nàng tỉnh lại, Bạch Hoa đã trở về. Hắn ngồi cạnh giường, người đầy thương tích.
Hoa Khai lo lắng nắm ống tay áo của hắn. “Chàng…” Chưa kịp nói hết câu, Bạch Hoa đã cúi người hôn nhẹ lên môi nàng, chỉ phớt một chút.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hoa Khai, đầu ngón tay run run. Trong đôi mắt vàng lấp lánh ánh lệ, hắn nói: “Hoa Khai, sau này, nàng nhất định phải sống tốt.”
Hoa Khai bắt lấy tay hắn, nắm thật chặt. “Chàng muốn làm gì?”
Bạch Hoa nghiêng người, áp trán mình lên trán Hoa Khai. “Hãy quên ta đi.”
“Ta không quên… Bất luận thế nào, ta cũng không thể quên chàng. Chàng bảo ta làm sao quên chàng…” Nàng lắc lắc đầu, tay lại càng níu chặt hơn.
Bạch Hoa lấy từ trong áo ra một viên đan dược. Viên thuốc tỏa ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Hoa Khai mở to hai mắt, không ngừng lắc đầu. “Không muốn… Ta không muốn…”
Bạch Hoa nâng thân thể già nua của Hoa Khai dậy, để nàng vô lực dựa vào lòng hắn, nhẹ giọng nói: “Hoa Khai, là ta hại nàng. Ngoại trừ thế này, ta không còn cách nào khác. Ta thà để nàng quên ta, chứ không thể để nàng hồn phi phách tán. Ta trộm tiên đan, đả thương tiên nhân. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta, nhưng ít ra nàng sẽ sống. Ta có thể chờ, chờ đến lúc bọn họ buông tha ta, ta sẽ đến tìm nàng.”
“Sao chàng có thể nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm như vậy…”
Bạch Hoa nhắm mắt, đau đớn nói: “Tha thứ cho ta.”
Bầu trời vốn trong vắt, không một gợn mây đột nhiên biến đổi. Mây đen ùn ùn kéo tới, bao trùm núi Bạch Phách. Sấm chớp dữ dội, cuồng phong thét gào, cuốn bay hoa đào đang nở. Tiểu yêu tiểu quái khắp núi chạy thục mạng, nháo nhào tìm chỗ trốn.
Dường như Bạch Hoa không hề để ý tới mây đen ngoài kia, cúi đầu nói với Hoa Khai: “Ta phải đi rồi. Nàng nhớ bảo trọng.” Dứt lời liền bỏ đan dược vào miệng mình, mạnh mẽ áp môi mình lên môi Hoa Khai.
Nàng không còn sức phản kháng. Đan dược trôi qua yết hầu xuống bụng. Cảm giác nó đi ngang qua ngực khiến nàng đau đớn không thôi.
Bạch Hoa cẩn thận đặt nàng nằm xuống, đắp chăn, nhẹ nhàng vén tóc nàng xong mới xoay người rời đi. Đôi mắt Hoa Khai đẫm lệ, một tay dùng hết khí lực cả đời níu lấy tay áo hắn, không chịu buông ra. Thân thể Bạch Hoa hơi sững lại, nhưng hắn không dám xoay người. Hắn chỉ sợ mình không đủ quyết tâm đi khỏi. Bạch Hoa chụp lên tay nàng, nhẹ nhàng đẩy ra, bước đi không ngoảnh lại.
Ra khỏi nhà, Bạch Hoa nhìn Tử Trúc đang đứng cạnh cửa, mặt không biểu cảm nói: “Đừng quên những gì ngươi đã hứa. Nếu ngươi không cứu được nàng, ta nhất định sẽ không tha.” Nói xong liền đi mất.
Tử Trúc im lặng nhìn hắn đi về hướng thiên binh thiên tướng, không hề chống cự để mặc bọn họ lôi đi. Mây đen nhanh chóng kéo đi, bầu trời lại trở nên sáng sủa. Giống như sấm chớp mây đen kia chưa từng xuất hiện bao giờ.
Đợi Bạch Hoa và thiên binh thiên tướng đi rồi, Tử Trúc mới vào nhà. Hắn nhìn Hoa Khai nằm trên giường, nước mắt không ngừng chảy ra từ hai mắt trống rỗng vô hồn, thấm ướt hai bên tóc, ướt cả gối đầu.
Tử Trúc ngồi xuống cạnh Hoa Khai, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. Vừa lau hết đợt này thì đợt khác lại tràn ra, dường như mãi không chấm dứt. Tử Trúc đau lòng nói: “Hoa Khai, nhắm mắt lại. Lúc muội tỉnh dậy, tất cả sẽ ổn thôi.”
Hoa Khai đột nhiên quay đầu nhìn Tử Trúc, nhẹ giọng nói: “Tử Trúc, tất cả đều sẽ không tốt.”
“Nhất định sẽ. Chỉ cần muội quên hết là có thể bắt đầu lại từ đầu. Cho dù trường sinh bất tử, muội cũng sẽ không đau khổ.”
“Ta không cần trường sinh bất tử. Ta không quên được chàng, không quên được…” Hoa Khai không muốn nhắm mắt.
“Muội sẽ.”
“Tử Trúc, ta xin ngươi, đừng cứu ta.”
“Không được.”
Hoa Khai nhìn Tử Trúc, đau khổ nói: “Nếu quên chàng, ta sẽ chết. Thật sự sẽ chết.”
“Huynh không để muội chết.” Tử Trúc không ngừng dùng tay áo lau đi nước mắt nàng: “Hoa Khai, cứ khóc như vậy muội sẽ mù đấy.”
Hoa Khai không nghe, lại hỏi: “Chàng đâu?”
“Bị thiên binh thiên tướng giải đi rồi.”
“Bị giải đi rồi?”
“Chính mắt huynh thấy hắn bị thiên binh thiên tướng mang đi. Hắn không phản kháng.”
Nước mắt đang rơi trên mặt nàng đột nhiên trộn lẫn sắc đỏ, chảy xuống thấm vào mái tóc.
“Hoa Khai!” Nhìn thấy cảnh này, Tử Trúc sợ hãi kêu lớn: “Mau nhắm mắt lại đi. Huynh xin muội, đừng tra tấn mình nữa! Hắn đi rồi! Hắn đã đi rồi!”
Hoa Khai nghe xong câu này, miệng lại khẽ nói: “Ta không muốn cái gì trường sinh bất tử, ta chỉ muốn Bạch Hoa. Ta sống, còn chàng thì sao? Nếu cả ta cũng quên chàng, thì còn ai nhớ chàng đây? Ai có thể lo cho chàng đây…” Dứt lời, hai mắt từ từ khép lại.
Tử Trúc ôm chặt lấy Hoa Khai đã mê man. Hắn khổ sở khóc: “Sao muội lại yêu hắn đến như thế? Vì sao muội không thể yêu huynh, dù chỉ một chút thôi? Vì sao? Muội yêu hắn, dù hắn có ở xa cuối chân trời, trên đời này vẫn còn muội nhớ đến hắn. Còn huynh thì sao? Cho dù huynh chết, muội cũng sẽ không nhớ huynh, đúng không?”
Nhưng Tử Trúc không biết, có một con bướm trắng ở cách đó không xa, cũng đang khóc.
Lúc Hoa Khai tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Nàng mở to mắt, bối rối nhìn xung quanh. Đầu óc trống rỗng. Trong ngực có một nỗi đau không tên. Nước mắt không kềm được đột nhiên rơi xuống. Nàng đưa tay xoa lên mặt mình, mờ mịt nhìn lòng bàn tay ươn ướt. Không biết vì sao, trong lòng thấy vô cùng xót xa. Một lát sau, có một nam tử lạ mặt bưng chậu nước đi vào.
Nam tử kia thấy nàng tỉnh lại, mừng rỡ đặt chậu nước sang một bên. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng lại cau chặt lông mày: “Hoa Khai, muội tỉnh rồi sao? Sao muội lại khóc? Có phải muội khó chịu ở đâu không?”
Hoa Khai nhìn người trước mắt, cố gắng nghiền ngẫm. Nhưng thật kỳ lạ, càng cố lại càng nghĩ không ra. Đầu óc trống rỗng, ngay cả họ tên mình là gì cũng không nhớ nổi. Nàng lắc đầu nhè nhẹ, nói: “Ta không nhớ, ta không nhớ gì cả.”
Tử Trúc thấy dáng vẻ mất trí của nàng, trong lòng như bị ai kéo căng. Hắn ôm chặt lấy Hoa Khai, nói: “Không nhớ cũng không sao. Quá khứ không quan trọng, quan trọng là hiện tại chúng ta được ở cùng nhau.”
Đôi mắt Hoa Khai trống rỗng. “Ta rất khó chịu.”
“Khó chịu ở đâu?”
Hoa Khai chậm rãi đặt tay lên ngực, mắt không có tiêu cự nhìn Tử Trúc: “Nơi này, thật sự rất đau.”
Tử Trúc gỡ tay nàng ra. “Đừng để ý nó. Nhanh thôi sẽ không sao đâu, không có việc gì đâu.”
“Ta… cảm giác ta đã quên một chuyện rất quan trọng…” Nước mắt lại không tự chủ rơi xuống. “Nhưng mà ta không nhớ được là chuyện gì…”
Tử Trúc vắt khăn ướt trong chậu nước, nhẹ nhàng lau mặt cho Hoa Khai. “Không nhớ được thì đừng nghĩ nữa.”
Hoa Khai đột nhiên nhìn Tử Trúc, hỏi: “Ngươi là ai?”
Tử Trúc ngẩn người, đáp: “Huynh là Tử Trúc, là phu quân của muội.”
“Vậy… ta là ai?”
Tử Trúc nhíu mày, hơi lo lắng trả lời: “Mạnh Hoa Khai, là thê tử của huynh.”
“Vậy à…”
Hoa Khai mờ mịt nhìn xung quanh, lại hỏi: “Còn đây là đâu?”
“Bạch Phách sơn. Nếu muội không thích ở đây, huynh dẫn muội đi. Chúng ta đến nơi khác, chỉ có hai chúng ta.”
“Vậy ngươi là ai? Còn ta là ai? Sao ta lại ở đây?”
Tử Trúc thấy bộ dáng của Hoa Khai như vậy, lòng vô cùng xót xa, nhưng vẫn tiếp tục trả lời: “Tên muội là Mạnh Hoa Khai, huynh là Tần Tử Trúc. Muội là thê tử của huynh. Nơi này là Bạch Phách sơn, huynh với muội sống ở đây.”
Hoa Khai lại ôm ngực nói: “Ta rất khó chịu. Nơi này cứ như bị tắc nghẽn, đến cả thở cũng đau, còn hơn là bị xé làm hai nửa. Ta sắp chết rồi.”
“Đừng nói gở. Muội sẽ không sao đâu! Ngủ một lát nữa sẽ hết.”
Đúng lúc này, vài cánh đào theo gió nghiêng nghiêng bay vào cửa sổ, rơi trên mặt đất. Hoa Khai nhìn chúng, hỏi: “Bên ngoài có phải hoa đào nở rồi không?”
“Phải, cả ngọn núi đều là hoa đào.”
“Vậy chắc sẽ rất đẹp. Nhưng bây giờ ta đứng dậy không nổi. Ngươi có thể đi hái cho ta một cành không?”
“Được! Đương nhiên là được!” Tử Trúc gật đầu liên tục. “Muội chờ huynh một chút. Huynh sẽ về nhanh thôi.” Dứt lời liền lập tức chạy ra ngoài.
Hoa Khai nhìn bóng dáng hắn rời đi, lại nhìn cánh hoa rơi lả tả ngoài cửa sổ, trong mắt không chút gợn sóng, như người đã chết. Thế nhưng gương mặt vẫn ướt đẫm nước mắt. Nàng chậm rãi sờ lên tóc, rút ra cây trâm, nhắm ngay tim đâm vào. Nơi này, thật sự rất đau.
Biển hoa đầy trời. Gió thổi cánh hoa bay đi đâu? Nàng là ai? Vì sao nàng ở đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]