Chương trước
Chương sau

Tôi ngước lên thì thấy là chú Hưng, đi bên cạnh là người tìm chú lúc ăn ở nhà hàng. Tôi vui mừng còn hơn mình nhặt được vàng.
– Chú !
Nhìn tôi một lượt sau đó dừng lại ở cái bọc đồ trên tay tôi rồi chú hỏi :
– Tối rồi còn đi đâu đây ?
Tôi không biết phải nói thế nào mà ắp úng.
– Cháu…
– Có gì theo tôi vào trong rồi nói
Nói rồi chú nắm lấy tay tôi, bàn tay vốn đang lạnh ngắt của tôi lúc này nhận được hơi ấm từ chính bàn tay của chú truyền đến. Tôi ngước nhìn chú rồi tự hỏi, tại sao những lần tôi khó khăn chật vật nhất ngay cả rơi vào bước đường cùng thì tôi luôn gặp được chú.
– Mạnh Hưng cậu đi vậy còn tôi thì sao ?
– Cậu có chân tự về phòng mình đi chứ
Cứ vậy tôi đã bị chú kéo đi, vào đến trong phòng thì tôi đứng khép nép cúi đầu.
– Sao lại đứng đó, đến đây ngồi đi
Nghe vậy tôi từ từ đi đến ghế ngồi xuống, tay vẫn ôm cứng bọc đồ không rời.
– Nói đi, tối vậy sao lại còn ở đây ?
Tôi nhỏ giọng nói :
– Cháu không còn chỗ nào để đi hết
– Đã xảy ra chuyện gì ?
Lúc này nước mắt tôi bắt đầu rơi lã chã trên mặt sau đó thì nghẹn ngào cho hoàn cảnh của bản thân mình.
– Nín đi, có gì nói tôi biết, nếu giúp được tôi sẽ giúp
Thút thít một hồi thì tôi mới kể lại chuyện của mình cho chú nghe.
– Cháu bị cô đuổi ra khỏi nhà, cô không tin cháu..
– Như vậy nên đêm qua em mới một mình dầm mưa sao ?
Tôi gật đầu.
– Dạ
– Sao lúc tôi hỏi lại không nói, nếu biết sớm tôi sẽ không để em về căn nhà đó, đối với người cháu ruột thịt lại cư xử như thế còn cả tên dượng không bằng cầ.m thú đó thì sao em có thể sống được
Tôi thấy gương mặt của chú có phần giận dữ, không lẽ chú đang bức xúc cho tôi. Ngay cả người xa lạ chỉ mới quen thôi mà chú còn tin tôi vậy mà cô tôi thì…
– Giờ không biết đi đâu vậy em theo tôi lên thành phố đi, tôi sẽ lo cho em ăn học. Yên tâm tôi không phải người xấu đâu
Tôi bất ngờ trước đề nghị của chú, tôi tin vào trực giác của mình, chú không phải là người xấu nhưng mà tôi không hiểu được sao chú lại tốt với tôi đến mức như vậy. Cứ ngỡ mình đang mơ không dám tin nên tôi hỏi lại.
– Chú nói thật hả ?
– Tôi không biết nói đùa
– Cháu và chú chỉ mới biết nhau nhưng sao chú tốt với cháu quá vậy ?
– Tôi không biết, có thể do chúng ta có duyên, thế nào trước đề nghị của tôi em thấy sao ?
Tôi do dự, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời khỏi mảnh đất này, nơi mà tôi được sinh ra và lớn lên. Nó đã gắn với tôi biết bao là kỉ niệm, vui buồn và cả đau thương mất mát. Cuộc đời tôi tưởng chừng đang rơi vào bế tắc tăm tối thì chú đã giang tay ra cứu vớt, sự xuất hiện của chú giống như một ánh hào quang sáng chói chiếu rọi cho tôi thấy được lối đi. Giờ tôi chẳng khác nào cánh chim lạc hướng không biết đi đâu về đâu vậy thì tôi cứ theo chú, nhưng mà tôi có chút do dự. Tôi sợ mình sẽ phiền đến chú và còn là một gánh nặng. Suy nghĩ một lúc thì tôi cũng có cách, tuy tôi chưa đủ tuổi nhưng tôi có thể làm được việc nhà, lau dọn giặt dũ, chú có thể thuê tôi như thế tôi vừa có chỗ ở vừa báo đáp sự giúp đỡ của chú.
– Vậy chú nhận cháu làm người ở cho chú đi, cháu có thể làm hết tất cả việc nhà còn cả nấu nướng chỉ cần chú cho cháu ăn và một chỗ ở là được
– Nhà tôi đã có ôsin rồi
Nghe vậy thì tôi buồn bã.
– Vậy hả chú ?
– Ôsin thì tôi không cần nhưng mà tôi cần người trông nhà cho mình, nếu em đồng ý thì việc ăn ở không cần phải lo, ngoài ra tôi sẽ lo cho em tiếp tục đi học rồi tìm công việc phù hợp cho em
Tôi cảm động trước sự chu đáo của chú nên đã khóc.
– Chỉ là người dưng mà chú lại giúp cho cháu nhiều như vậy, cháu hứa sau này nhất định báo đáp ân tình của chú ngày hôm nay.
– Vậy rồi có đồng ý không ?
– Cháu đồng ý
– Đêm nay cứ nghĩ lại ở đây mai sẽ theo tôi về thành phố. Mà ngày nay em có có ăn gì không ?
– Lúc sáng ăn cháo của chú với cái bánh của bà Bảy hàng xóm cho
– Chỉ có vậy thôi hả ?
– Dạ
– Ăn như thế sao mà no, thôi thay đồ đi giờ tôi kêu người mang thức ăn lên.
Thấy cũng tối tôi không muốn phiền chú dù tôi đang đói thật. Nhưng tý ngủ sẽ không sao nữa.
– Dạ thôi, cảm ơn chú nhiều lắm, giờ cháu không đói
– Không đói thật không ?
Nói dối nên tôi không dám nhìn thẳng chú, cúi đầu tôi nhỏ giọng.
– Thật ạ
” ọt…ẹt “
Cái bụng lại bán đứng tôi, lúc nào không kêu lại chọn ngay lúc này.
– Tôi không thích người khác nói dối mình, tôi mong đây là lần đầu cũng như lần cuối. Thay đồ rồi chờ tôi
Nói rồi chú đi nhanh ra ngoài, tôi nhìn theo bóng lưng của chú mà trong lòng có chút sợ, hình như chú giận thì phải. Tôi tự hứa với lòng từ nay về sau sẽ không nói dối bất cứ điều gì với chú nữa.
Tôi mở bộc đồ ra rồi lấy một bộ đồ bộ đi vào trong phòng tắm, ở đây thật hiện đại, có vòi hoa sen và cả bồn tắm rất to. Dầu gội sữa tắm đầy đủ cả, chắc phòng ở đây đắc lắm. Bán ở khu du lịch cũng lâu nhưng lần đầu tôi mới tận mắt nhìn thấy được bên trong phòng
Tôi tắm rất nhanh thay đồ xong đi ra thì đã thấy chú trở về. Trên bàn rất nhiều đồ ăn.
– Đến đây ăn đi
Tôi rụt rè tiến đến.
– Chú đi mua này hả ?
– Ừm, ăn đi rồi nghỉ sớm
Tôi ngồi xuống, một lúc lâu tôi mới lên tiếng được.
– Cháu xin lỗi, chú đừng giận cháu nha, cháu hứa sẽ không nói dối chú nữa
– Tôi không giận nhưng em nói thì phải nhớ. Chuyện gì với tôi đều có thể nhân nhượng riêng nói dối là không ?
– Dạ
Tôi cầm đũa lên, trước khi ăn tôi không quên mời chú.
– Chú cũng ăn đi
– Tôi ăn rồi, em ăn đi
Nghe vậy nên tôi ăn một mình, không biết sao đồ ăn ngon mà tôi lại ăn không vô. Gắp vài miếng thì đã no, có lẽ do phần tâm trạng ảnh hưởng thêm nữa trước mặt chú nên tôi không được tự nhiên.
– Sao nghĩ rồi, đồ ăn không ngon à ?
– Không phải, đồ ăn rất ngon nhưng mà cháu no rồi
– Ăn gì mà như mèo ngửi vậy, hèn gì ốm nhôm như thế
Tôi nghe chú nói vậy thì cười, trước giờ tôi đã có thói quen ăn ít như vậy. Nói đúng hơn là tôi sợ nên không dám ăn. Thường sau khi nhà ăn xong thì cơm cũng chẳng còn nhiều, có hôm vét hết cả đáy nồi còn không đến nửa chén tôi phải chan nước lạnh mà ăn. Dù vậy tôi không dám trách móc gì vì tôi hiểu được hoàn cảnh của mình.
– Lên giường ngủ đi
Tôi nhìn đến thấy có mỗi một chiếc giường nên nói :
– Chú ngủ giường đi, cháu nằm dưới này được rồi
Tôi chỉ tay xuống nền, tuy là sàn gạch nhưng sạch sẽ. Tôi có thể ngủ được, giường nệm đó phải dành cho chú.
– Tôi nói lên giường thì cứ lên đi, đừng cãi
– Nhưng mà…
– Tôi sẽ ngủ ở ghế sofa nên em yên tâm
– Như thế sao được ạ, đây là phòng của chú mà, hay để cháu ngủ trên ghế nha.
– Tôi đàn ông ngủ đâu cũng được nhưng em thì khác
Nghe những lời đó thì tôi biết chú là một người đàn ông tốt. Không muốn làm chú không vui nên tôi ngoan ngoãn lên giường nằm. Tôi quay mặt vào trong, lúc này tôi lại tủi thân, không nghĩ bản thân lại nương nhờ một người mà mình chỉ mới tiếp xúc trò chuyện đôi lần. Nhưng như vậy còn đỡ hơn tôi phải lang thang ngoài đường, không biết phía trước của tôi sẽ là gì nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng phải đón nhận… nằm suy nghĩ không biết qua bao lâu, nước mắt rơi ướt hết cả gối nằm rồi tôi mới chìm vào giấc ngủ…
Sáng sớm tôi đã thức dậy, trong phòng không có chú. Tôi ngồi dậy xếp lại gối rồi mới vào trong phòng tắm rửa mặt. Lúc tôi trở ra thì thấy chú trở về.
– Dậy rồi à ? Giờ đi ăn sáng rồi chúng ta về thành phố
Một nơi xa lạ mà tôi chỉ nghe được từ những người hàng xóm. Tôi không biết ở đó là như thế nào và cũng không tưởng tượng ra được.
– Sao đứng đó, không đi thay đồ à ?
Tôi giật mình vì lời chú nói, tôi nhìn mình từ trên xuống dưới rồi nói :
– Thay đồ hả chú ?
– Ừm
Trong bộc đồ tôi thấy bộ này là được nhất nên lấy mặc giờ chú kêu thay tôi không biết phải mặc gì bây giờ. Tôi đứng tần ngần hai tay nắm chặt lấy nhau.
– Sao thế ?
– Cháu mặc như này được không chú ?
– Ừm vậy cũng được, đi thôi
Nói rồi chú đi ra khỏi phòng, tôi liền chạy theo. Ra đến ngoài nhà hàng thì tôi lại thấy người đi cùng chú. Nhìn thấy tôi thì người đó lên tiếng hỏi :
– Sao cô bé này lại đi cùng cậu ?
– Ngọc Thảo sẽ về thành phố cùng chúng ta. Cậu chưa gọi đồ ăn à ?
– Tôi đợi cậu ra xem ăn gì rồi mới gọi, mà cậu nói cô bé theo chúng ta là sao ?
– Chuyện này tôi sẽ nói với cậu sau, em ngồi xuống đi
Tôi khép nép ngồi xuống ghế, người đó cứ nhìn tôi làm tôi thấy hơi ngại và sợ nên cứ cúi đầu xuống.
– Cậu nhanh gọi đồ ăn đi
Nghe chú nói vậy người đó liền đưa tay kêu phục vụ đến.
– Cho tôi ba phần bún, 2 ly cafe đen 1 ly sữa nóng
Phục vụ trở vào trong, lát sau đã quay lại đem đồ ăn đặt trước mặt của từng người.
– Em ăn đi
– Dạ
– Mạnh Hưng giờ cậu có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra không ? Sao cậu lại đưa cô bé này theo mình về thành phố chứ ?
– Cậu theo tôi ra đây đi
Nói rồi chú quay qua nhìn tôi.
– Em ngồi đây ăn nha, chút tôi quay lại
Tôi gật đầu.
– Dạ
Sau đó thì chú ra ngoài còn có bạn chú đi cùng. Tôi không biết hai người nói gì với nhau, có lẽ là sự có mặt của tôi vì vừa nãy bạn chú có hỏi đến. Tôi không ăn mà ngồi đợi hai người quay lại.
Cả hai đi được đoạn khá xa bàn mà họ ngồi thì Minh Trí mới lên tiếng.
– Giờ cậu nói tôi nghe được rồi chứ ?
Mạnh Hưng đưa mắt nhìn về phía Ngọc Thảo rồi nói :
– Hoàn cảnh của cô ấy rất tội nên tôi muốn giúp đỡ
– Nhưng cũng đâu cần thiết phải đưa theo lên thành phố, khi không đi công tác mà cậu mang về một cô gái thì người nhà cậu sẽ nói gì, còn cả Tuệ Vy nữa, em ấy sẽ thế nào ?
– Chuyện của tôi liên quan gì đến Tuệ Vy chứ ?
– Cậu nói vậy mà nghe được sao ? Cậu biết rõ Tuệ Vy yêu cậu mà, em ấy lại còn là người mà nhà cậu muốn cậu lấy
– Đó không phải việc của tôi, đối với tôi Tuệ Vy chỉ là em gái mà thôi
Minh Trí nghe vậy thì không biết nên vui hay buồn, thật ra trong lòng anh đã thầm thương Tuệ Vy từ lâu nhưng do cô chỉ dành tình cảm cho Mạnh Hưng nên anh chỉ đành chôn chặt tình cảm đó mà thôi. Hơn nữa Mạnh Hưng lại là bạn thân lớn lên từ nhỏ nên Minh Trí không thể nào tranh giành. Đôi khi anh hay trêu đùa Mạnh Hưng trong chuyện tình cảm nhưng đó chỉ vui mà thôi vì anh biết rõ Mạnh Hưng và Tuệ Vy mới là một đôi nhưng giờ Mạnh Hưng lại phủ nhận còn nói rõ như thế anh cũng không biết phải làm sao
– Cậu nói vậy có biết sẽ làm cho một gái đau buồn không hả ?
– Tôi nhìn ra cậu thích Tuệ Vy vậy sao không theo đuổi em ấy đi
– Nếu Tuệ Vy không yêu cậu thì tôi đã làm từ lâu rồi không đợi đến giờ đâu. Chỉ có điều trái tim em ấy chỉ dành cho cậu mà thôi
– Tình yêu phải xuất phát từ hai người, không thể miễn cưỡng hay ép buộc, tôi yêu ai hay lấy ai sẽ do quyết định và lựa chọn
– Không lẽ cậu trúng tiếng sét với cô bé đó
Mạnh Hưng im lặng, ngau cả anh cũng không biết đó là gì, chỉ là anh muốn che chở lo cho cô. Nghe qua chuyện cô gặp phải anh vô cùng phẫn nộ, anh chỉ ước có thể đánh tên dượng xấu xa đó để thay cô trút giận.
– Cậu sao vậy hả Mạnh Hưng, cậu đã nhiêu tuổi rồi mà còn sốc nổi như thế chứ ? Tôi cứ tưởng cậu thương người mới giúp cô bé đó mà thôi không nghĩ giờ cậu muốn đưa về nuôi luôn đó. Cậu định nuôi trước rồi cưới sau à
– Đúng là tôi muốn nuôi cô ấy, hoàn cảnh của Ngọc Thảo rất đáng thương
– Tôi không biết cậu bị làm sao luôn đó Mạnh Hưng, khi không lại rước phiền phức vào mình, chỉ mới gặp mà cậu đã tin người như thế, biết đâu cô bé đó chỉ đang lừa cậu
– Tôi tin vào mắt nhìn người của mình, huống gì một cô gái ngây thơ trong sáng như thế càng không phải người như cậu nghĩ
Minh Trí bất lực vỗ tay lên trán.
– Tôi chịu cậu thật đó Mạnh Hưng
– Chuyện của tôi cậu đừng xen vào, nhưng trước mặt Ngọc Thảo cậu đừng có thái độ gì, tôi không muốn cô ấy suy nghĩ. Đơn giản tôi muốn giúp cô ấy mà thôi
– Tôi sẽ không nói gì đâu cậu yên tâm, nhưng mà cậu định đưa cô bé đó về nhà cậu thật sao ?
– Tôi sẽ đưa cô ấy đến ở chung cư của tôi. Thôi tôi vào cậu vào trong thôi
Sau đó thì cả hai cùng nhau trở vào trong.
Tôi đang buồn vì thái độ của bạn chú dường như không thích tôi. Thấy chú và bạn chú đã trở lại thì ngồi ngay ngắn
– Em chưa ăn à ?
Tôi liền trả lời chú.
– Dạ cháu đợi chú
– Ăn đi, để nguội không ngon
Nghe vậy tôi cầm đũa lên bắt đầu ăn, tôi thấy bạn chú từ lúc vào thì cứ nhìn tôi, sau đó cũng ăn và không nói gì nữa.
Ăn xong chú đưa tôi về phòng chú để lấy đồ rồi về thành phố. Đồ của tôi nằm gọn trong cái bọc nilon mà thôi. Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng thì chú hỏi :
– Trong đó là gì ?
– Quần áo và giấy tờ ạ
– Đem bỏ đi, cầm giấy tờ thôi, lên trên tôi mua đồ khác cho
– Dạ thôi, chú giúp cháu nhiều lắm rồi, đồ này cháu còn mặc được, mua tốn tiền chú nữa
– Yên tâm, em không cần lăng tăng suy nghĩ, tôi lo cho chỗ ăn chỗ ở và những thứ cần thiết sau này khi em tự lo được cho mình thì trả lại tiền cho tôi.
Nghe chú nói vậy trong lòng tôi nhẹ hơn, giống như chú cho tôi mượn vậy. Tôi sẽ cố gắng để sau này trả lại cho chú.
– Cháu biết rồi, cháu cảm ơn chú nhiều lắm, chú đã cho cháu một cuộc đời mới
– Đừng xưng cháu nữa được không ? Tôi với em có ruột thịt gì đâu
– Vậy gọi là gì ạ ?
– Tên hay em cũng được
Tôi không quen nên không mở miệng được, đang không biết sao thì chú nói :
– Giờ đi thôi
Nghe vậy tôi liền theo chú, ra đến bên ngoài thì bạn chú đang đứng đợi bên cạnh chiếc ô tô. Thấy chú thì hỏi :
– Xong chưa ? Chúng ta phải về để kịp gặp đối tác bên Hà Lan nữa đó
– Tôi biết rồi.
Nói xong chú mở cửa xe rồi nhìn tôi.
– Em lên xe đi.
Tôi rụt rè tiến đến, chiếc xe rất sang trọng, bao nhiêu đó cũng đủ thấy chú là người giàu có, tôi nhận ra giữa mình và hai chú vốn là hai thế giới. Tưởng chừng luôn đối lập vô tình lại gặp nhau.
Lên xe rồi tôi mới thực sự trải nghiệm, chiếc ghế ngồi rất là êm, trong xe mát lạnh. Chú cũng lên ngồi ở ghế bên cạnh, bỗng nhiên chú chồm người sang tôi. Đang không biết chú làm gì thì chú lên tiếng.
– Tôi thắt dây an toàn
Nghe vậy tôi để im cho chú làm, sau đó bạn chú cũng mở cửa ngồi vào phía trên.
– Xuất phát nha
– Ừm
Tiếng máy được khởi động rồi dần dần chạy ra khỏi khu du lịch, tôi nhìn ra bên ngoài cửa kính, con đường quen thuộc mà đi hằng ngày đang dần nằm lại ở phía sau. Rất nhanh đến lối dẫn vào xóm của tôi, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, ở đây có những ký ức mà tôi chẳng thể quên, tôi tự hứa với lòng một ngày nào đó mình sẽ quay trở lại…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.