Tôi ngây người không dám tin vào điều mình vừa nghe, chú bảo chú yêu tôi, đây có phải thật không hay tôi đang mơ.
– Em không có biểu cảm nào hết là sao vậy ?
– Là sao chú ?
– Xem em kìa, tôi tỏ tình với em tôi tưởng mình nói với ai chứ không phải là em vậy ?
– Không phải, nhưng chú bảo chú yêu em thật hả ?
– Không
Tự nhiên trong lòng cảm thấy hụt hẫng vô cùng, chẳng khác nào đang đứng ở thiên đường lại rơi xuống 18 tầng địa ngục vậy.
– Em biết tôi yêu ai không ?
Tôi hỏi mà khóe mắt đã rưng rưng muốn khóc.
– Ai vậy chú ?
– Người con gái đó là…
– Thôi chú đừng nói, em không muốn nghe đâu
– Sao thế ? Em thật không muốn biết tôi yêu ai à ?
– Biết chỉ thêm buồn thôi. Dù là ai thì em cũng mong chú luôn hạnh phúc
Nói rồi tôi quay người định trở lại trường thì chú đã giữ tay tôi lại.
– Em định vậy mà đi đó hả ?
Chú kéo tôi lại đối diện với mình
– Nhìn tôi đi
Tôi sợ nên trốn tránh nhưng chú lại đưa tay năng mặt tôi lên. Lúc này tôi đã khóc vì đau lòng.
– Tại sao lại khóc ?
Chú nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất ấm áp. Tôi lắc đầu mà không thể nói được gì. Chú dùng tay lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má của tôi. Chú nói :
– Vừa nãy tôi nói còn chưa rõ ràng hay sao ? Giờ tôi nói lại lần nữa. Tôi yêu em. Người Mạnh Hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-vo-ve-nuoi/2509302/chuong-12.html