Trong phòng bà Diệu nằm trên giường bệnh nắm lấy tay Tuệ Vy thỏ thẻ, nghe vậy trong lòng cô cùng vui mừng nhưng lại tỏ vẻ buồn bã.
— Dạ, con chỉ sợ anh Mạnh Hưng không đồng ý thôi ạ
— Sao lại không đồng ý trong khi con vừa đẹp người lại đẹp nết, mà nhà bác với nhà con thân thiết bao năm rồi. Hai bác cùng ba mẹ con đang nôn nóng lo chuyện của hai đứa. Lần này bác sẽ nói chuyện với Mạnh Hưng không để chậm trễ thêm nữa
– Dạ bác
Nghe những lời đó bước chân tôi sững lại, tôi đã biết trước chuyện này nhưng khi tận tai nghe thì buồn tủi lắm. Lúc này Mạnh Hưng nắm chặt lấy tay tôi hơn, nhìn anh tôi như có thêm động lực, tự nhủ với lòng không được nản chí lùi bước.
–-Mẹ !
Bà Diệu nghe tiếng của con trai thì nhìn đến vui mừng nói :
–-Mạnh Hưng con về rồi hả ?
Tuệ Vy làm như không có chuyện gì mà lên tiếng.
–-Anh về lúc nào vậy ?
Tuệ Vy nhìn đến tôi thì trong ánh mắt hiện lên tia căm ghét, không thèm đếm xỉa đến.
Mạnh Hưng nắm tay tôi đi đến chỗ giường bệnh.
–-Con mới xuống máy bay là đến đây thăm mẹ luôn
— Con chào bác
Tôi cúi đầu chào hỏi mẹ của anh, bà nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét không mấy thiện cảm.
–-Đây là ai vậy Mạnh Hưng ? Bạn con à ?
–-Dạ giới thiệu với mẹ đây là Ngọc Thảo bạn gái của con ?
Bà Diệu nghe đến đây thì gương mặt hiện lên sự giận dữ nhưng không bộc phát mà cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-vo-ve-nuoi/2509298/chuong-14.html