” cạch “
Cánh cửa được Mạnh Hưng mở ra, trước mắt anh là Ngọc Thảo đang nằm đắp chăn co ro trên giường. Anh chạy nhanh tới.
–-Ngọc Thảo anh về rồi đây
Tôi rất mệt muốn ngủ thì nghe được giọng của Mạnh Hưng. Anh ấy đã về hay do tôi ảo giác.
Mạnh Hưng đỡ người cô lên, mồ hôi ướt hết cả áo.
–-Em ăn thịt dê rồi đúng không ?
–-Em mệt quá
—Anh đưa em đến bệnh viện liền
Mạnh Hưng lấy chăn ra khỏi người cô rồi bế cô ra ngoài. Bà Hai lo lắng nên đứng ở chỗ cầu thang nghe ngóng tin tức. Thấy Mạnh Hưng bồng Ngọc Thảo xuống tới thì hỏi :
–-Mợ sao rồi cậu ?
–-Giờ tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện, nhanh ra mở cửa xe cho tôi
–-Dạ…dạ
Bà Hai sợ đến luống cuống. Chạy theo ra đến sân thì bà lại không biết cách mở cửa.
Mạnh Hưng sốt ruột lo cho Ngọc Thảo nên quát
–-Bà làm gì lâu vậy ?
–-Tôi…tôi không biết mở
–-Vậy sao nảy giờ bà không nói sớm. Tránh qua bên đi
Mạnh Hưng một tay giữ Ngọc Thảo một tay mở cửa xe ra. Anh đặt cô ngồi vào trong rồi vòng sang bên cạnh ngồi vào ghế lái. Khởi động xe rồi lái nhanh ra khỏi nhà.
Bà Hai lúc này chỉ cầu nguyện cho Ngọc Thảo và đứa bé bình an. Đứng một lúc bà mới trở vào trong nhà.
–-Có chuyện gì mà tôi nghe ngoài um sùm vậy ?
Bà Diệu từ trên lầu đi xuống.
–-Dạ là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-vo-ve-nuoi/2509277/chuong-24.html