Lúc này tôi mới phát hiện mình lại đến đúng nhà nàng lần trước. Tôi sợ đến tay run lẩy bẩy không bấm được điện thoại.
–-Tôi không quen biết ông
Tôi bỏ đi thì ông ta chặn lại.
–-Đúng là con mà, dượng là dượng của con đây. Giờ nhìn con sang trọng quá lại đi ô tô bộ giàu lắm hả ? Cô dượng rất khổ lên đây làm thuê làm mướn
–-Ông buông tôi ra đi, ông nhìn nhầm người
–-Không, dượng không lầm con là Ngọc Thảo
Tôi cảm thấy ghê tởm khi tay ông ta chạm vào tôi.
–-Ông không buông tôi la đó
—Ông kia ông làm gì mợ chủ tôi vậy ?.
Rất may tài xế đi đến giải vây, ông ta sợ nên buông tôi ra ngay. Tôi bỏ đi không dám nhìn lại.
Vào đến cửa nhà hàng tôi thở hổn hển.
–-Em đến sao không gọi anh ? Mà em sao vậy ?
Mạnh Hưng từ trong nhà hàng đi ra. Tôi ôm chầm lấy anh bật khóc.
–-Sao thế ? Có chuyện gì nói anh nghe
Tôi sợ nên cứ khóc trong lòng của anh, một lúc tôi mới ổn định được tâm trạng. Nhìn về phía sau thì không thấy ông ta đâu nữa.
–-Giờ nói anh nghe sao lại khóc
–-Em…
–-Mạnh Hưng cậu nhanh vào đi mọi người đang đợi cậu
Minh Trí đi ra gọi, không muốn làm mất thời gian nên tôi không kể chuyện vừa rồi cho anh nghe.
–-Mình vào trong đi anh để mọi người đợi kìa
—Em vẫn chưa nói anh biết đó
Mạnh Hưng vẫn không quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-vo-ve-nuoi/2509271/chuong-27.html