🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôn Lạc Anh viết thư nhờ Trần Tử tìm cho mình một đại phu giỏi. Ông ta đưa đến cho nàng một người dưới trướng ông ấy, đôi mắt nàng dường như hơi sáng lên. Nếu là người của Trần đại tướng quân thì người này hẳn là quân y. Năng lực của quân y chắc chắn không phải giả. Đây có phải dấu hiệu cho rằng ông ta đang từng bước công nhận nàng không? Nhưng cũng có thể là lão ở tận Nam cương, sợ nàng sẽ giở trò nên đưa Mễ Nam Anh này đến để mắt.

Dù gì có đại phu giỏi cũng tăng cơ hội sống lên. Hắn muốn thăm dò thế nào thì cứ là thế đó. Cổ nhân có câu “cây ngay không sợ chết đứng”. Nàng thật sự muốn thu thập lão đầu này, phải có được ông ta thì mới mong được giữ mạng.

Lúc Mễ Nam Anh đến bắt mạch bình an, Tôn Lạc Anh đưa hắn xem qua miếng bánh hoa quế hạt dẻ mà lần trước Tần Vũ cho người mang tới. Mễ Nam Anh nhìn qua miếng bánh rồi ngửi, sau đó lại bẻ ra làm hai để quan sát bên trong.

“Bệ hạ, bánh hoa quế này không có gì bất thường. Chỉ là hơi nồng mùi bạch chỉ một chút, bạch chỉ có tác dụng định thần, khi chín thường bỏ vào các loại bánh lúc ăn sẽ có mùi thơm hơn.”

Tôn Lạc Anh gật gù, sau đó dường như nghĩ ra gì đó.

“Vậy khi sống thì thế nào?”

“…Khi sống? Bệ hạ, y thư cổ có nói qua bạch chỉ tươi nếu pha với nước ấm thì sẽ tiết ra một thứ chất lỏng màu đục. Mà loại chất này thường dùng để các binh sĩ thời xưa bôi lên các vết thương ngoài da do côn trùng trong rừng gây nên. Nhưng nếu uống phải lâu dài thì dạ dày sẽ bị ăn mòn, không thể cứu chữa. Nhưng sao bệ hạ lại nghĩ về chuyện này? Bạch chỉ sống ở các vùng phía bắc, cách Thiên quốc ta rất xa.

Bạch chỉ mang về thành Trường Ca mà vẫn giữ được tươi thì hầu như không thể. Bệ hạ, người cho rằng có kẻ muốn hại người sao?”

Tôn Lạc Anh lướt mắt qua mẩu bánh trên tay hắn, nàng im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.

“Không có gì, trẫm chỉ muốn đề phòng một chút thôi. Vất vả rồi, ngươi ra ngoài đi.”

...****************...

Buổi tối, Tôn Lạc Anh nằm trên giường đọc sách, cánh cửa đột ngột mở ra, khiến Lý Mạnh đang đứng gần đó loạng choạng rồi chúi xuống đất. Tiếng động lớn làm nàng hơi giật mình, lại nhìn sang Lý Mạnh đang rên rỉ thảm thiết trên sàn.



“Đoàn Nhạc Trì?”

Không hiểu sao Tôn Lạc Anh lại thấy hơi nhẹ nhõm trong người. Có lẽ nàng vẫn còn ám ảnh vì những chuyện ở kiếp trước, nghe thấy gì đó lớn tiếng một chút là lại âm thầm lo sợ trong lòng. Nhưng sao Đoàn Nhạc Trì lại tới đây giờ này?

Hắn ta bước vào trong, đi theo sau là hai thái giám đang giúp Lý Mạnh đứng dậy rồi đưa ông ta ra ngoài, sau đó đóng cửa. Khuôn mặt Đoàn Nhạc Trì trông vẫn không khác gì thường ngày, nhưng nếu để ý có thể thấy chân mày hắn khẽ nhíu lại.

“Bệ hạ, tên nam sủng từ Tây Vực của người thật sự hết nói nổi rồi.”

Tôn Lạc Anh trơ mắt nhìn hắn, nàng cảm thấy miệng mình hình như đang hơi há ra. Đoàn Nhạc Trì này trước giờ vẫn quán xuyến việc hậu cung dễ như trở lòng bàn tay. Vậy mà hôm nay lại…đến tận giường nàng chỉ để tố cáo một nam sủng mới nhập cung?

“Nam sủng…Minh trắc phu?” - Nàng bối rối hỏi.

Đoàn Nhạc Trì ngồi phịch xuống ghế, tự rót cho mình một ly trà nóng.

“Đúng vậy.” - Hắn trả lời cộc lốc.

Nhìn khuôn mặt cứng ngắt của hắn, Tôn Lạc Anh không khỏi cảm thấy buồn cười. Kiếp trước nàng chưa từng nhìn thấy cảnh này, không ngờ sự có mặt của Tác Na Thuỵ Hằng lại khiến hậu cung càng thêm náo loạn như vậy. Đến cả Đoàn Nhạc Trì cũng bất lực mà đến chỗ nàng xả giận. Tôn Lạc Anh nhịn cười, chống cằm nhìn hắn.

“Sao? Người mới đến khiến hoàng phu đau đầu vậy à? Thế Tác Na Thuỵ Hằng đó có đang chiếm cả Nguyệt Phương điện của ngươi không? Để hoàng phu phải đến Phụng Tiên điện của trẫm mà ngủ?”

Ai chà, chọc giận Đoàn Nhạc Trì rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.