Tôn Lạc Anh viết thư nhờ Trần Tử tìm cho mình một đại phu giỏi. Ông ta đưa đến cho nàng một người dưới trướng ông ấy, đôi mắt nàng dường như hơi sáng lên. Nếu là người của Trần đại tướng quân thì người này hẳn là quân y. Năng lực của quân y chắc chắn không phải giả. Đây có phải dấu hiệu cho rằng ông ta đang từng bước công nhận nàng không? Nhưng cũng có thể là lão ở tận Nam cương, sợ nàng sẽ giở trò nên đưa Mễ Nam Anh này đến để mắt.
Dù gì có đại phu giỏi cũng tăng cơ hội sống lên. Hắn muốn thăm dò thế nào thì cứ là thế đó. Cổ nhân có câu “cây ngay không sợ chết đứng”. Nàng thật sự muốn thu thập lão đầu này, phải có được ông ta thì mới mong được giữ mạng.
Lúc Mễ Nam Anh đến bắt mạch bình an, Tôn Lạc Anh đưa hắn xem qua miếng bánh hoa quế hạt dẻ mà lần trước Tần Vũ cho người mang tới. Mễ Nam Anh nhìn qua miếng bánh rồi ngửi, sau đó lại bẻ ra làm hai để quan sát bên trong.
“Bệ hạ, bánh hoa quế này không có gì bất thường. Chỉ là hơi nồng mùi bạch chỉ một chút, bạch chỉ có tác dụng định thần, khi chín thường bỏ vào các loại bánh lúc ăn sẽ có mùi thơm hơn.”
Tôn Lạc Anh gật gù, sau đó dường như nghĩ ra gì đó.
“Vậy khi sống thì thế nào?”
“…Khi sống? Bệ hạ, y thư cổ có nói qua bạch chỉ tươi nếu pha với nước ấm thì sẽ tiết ra một thứ chất lỏng màu đục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3743259/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.