Về phía Trần đại tướng quân, Lâm Trạch Vu đã đến Đông Liệt thu mua Cát căn năm nay, tiền cũng đã cọc một nửa. Vì vậy mùa đông này binh sĩ ở Nam cương không phải lo cái ăn cái mặc. Đợi qua năm nay nàng sẽ chỉ dạy chi tiết hơn cách trồng Cát căn cho họ.
Tôn Lạc Anh nghiêng người nhìn mấy con chuồn chuồn vờn nhau trên mặt hồ, tâm trí nàng lại lang thang về thời thơ ấu, lúc vẫn còn êm ái trong tay mẹ.
“Mẫu thân…”
Đột nhiên có một tiếng va chạm vang lên, sau đó là chiếc thuyền rung lắc một trận, kéo nàng về thực tại. Tôn Lạc Anh vừa ngồi dậy, trước mặt là một chiếc thuyền khác có vẻ vừa đâm vào nàng.
“To gan, là kẻ nào dám ở đây làm càn?!”
“…”
“Ngươi là…”
Người trên thuyền bên cạnh cũng bắt đầu ngồi dậy xoa trán khó chịu.
“Đâm vào thứ gì vậy?”
“…”
Hai người trơ mắt nhìn nhau, thì ra hắn là người mới, Tác Na Thuỵ Hằng. Đó là lý do không ai nói cho hắn hồ Diệp Tịnh này không ai được phép đi thuyền.
“A…Hoá ra là bệ hạ.”
Tôn Lạc Anh thở dài một hơi, có khi là nàng cùng hồ này không có duyên. Nằm ở đây hai lần thì đúng hai lần đều bị người khác làm phiền. Dung Chỉ đó thì quả thật hống hách đáng ghét, nhưng Thuỵ Hằng người ta dù gì cũng là người mới, không biết không có tội. Chỉ có đám nô tài dám để hắn xuống đây mới là có tội.
“Minh trắc phu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3743258/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.