Tôn Lạc Anh không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt Tần Vũ, nhưng hắn im lặng vài giây rồi mới lên tiếng.
“Chuyện quan trọng ấy à…? Dĩ nhiên ta chỉ toàn tâm toàn ý với bệ hạ.”
“Đúng là toàn tâm toàn ý, đến mức trẫm…”
“Cảm động không thôi.”
“Phải vong mạng.”
Tần Vũ ngồi dậy, cầm tay nàng áp lên má hắn, đôi mi đen khép lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
“Chỉ cần bệ hạ cho phép ta ở bên cạnh, người muốn Tần Vũ làm gì cũng được.”
Lời lẽ của tiện nhân lúc nào cũng rất dễ nghe, những lời này trước kia đã nghe đến chán rồi, nghe đến mức chết khi nào không hay. Đúng là mật ngọt chết ruồi.
...****************...
Buổi tối
Hôn quân sẽ không dành nhiều thời gian xem tấu chương. Chỉ mãi ăn chơi đến khi mặt trời lặn mới chịu xem qua một chút.
Lúc cung nữ mang trà vào, trên khay trà còn có một đĩa bánh. Tôn Lạc Anh uể oải chống cằm trên bàn, hỏi thứ này là ai mang tới.
“Bẩm bệ hạ, là Tản ngự phu lệnh cho nô tỳ mang chút bánh đến cho người dùng. Ngài ấy nói rằng bệ hạ ban đêm xem tấu chương dễ buồn chán, ăn một ít đồ ngọt sẽ đỡ buồn ngủ hơn.”
Tôn Lạc Anh phất tay, cung nữ kia lui xuống. Nàng ta nhìn đĩa bánh trên bàn.
“Bánh hạt sen lưu ly à.”
Lý công công mài mực ở bên cạnh khẽ cười.
“Là bánh bệ hạ thích ăn nhất, Tản ngự phu thật có lòng.”
Chỉ là một đĩa bánh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3743244/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.