Mỗi sáng sớm sau khi dùng bữa xong đều phải thượng triều. Tôn Lạc Anh mặc long bào nằm trên ngai vàng, dáng vẻ sa đoạ không gì chịu được, khiến cho các lão thần bất lực lắc đầu.
Văn thái sư và Trần đại tướng quân cứ tranh cãi với nhau bên dưới, Tôn Lạc Anh chán nản nhìn lên trần nhà. Mãi một lúc sau, nàng ta phất tay.
“Trẫm mệt rồi, bãi triều.”
Trần đại tướng quân vẫn chưa tranh luận xong, vốn dĩ ý kiến của hắn còn chưa lọt vào tai Tôn Lạc Anh nửa chữ.
“Bệ hạ, khoan đã. Vậy còn chuyện này…”
Tôn Lạc Anh nhìn ông ta một cách hời hợt, rõ ràng không có ý định xử lý tí nào.
“Các khanh cứ dâng tấu chương lên sau, trẫm sẽ cẩn thận suy xét.”
Nàng không nói thêm lời nào, trực tiếp phất tay áo bỏ vào bên trong. Các quan đại thần đều thở dài ngán ngẩm.
“Trời ạ, ngay từ đầu đã nói không được mà. Để một nữ nhân lên làm hoàng đế, lại còn không phải dòng chính nữa!” - Lễ bộ thượng thư lắc đầu ngao ngán.
“Chúng ta cũng đâu còn cách nào khác. Sau tai nạn năm đó ngoài cô ta ra còn ai mang huyết mạch tiên đế đâu!” - Mã thừa tướng xua tay bất mãn.
Trên dưới triều đình ai cũng biết tân nữ đế vô dụng, lại không tránh được thói ăn chơi hưởng lạc. Ai bảo cô ta trước kia suốt ngày ở trong một góc hoàng cung, nơi mà chó còn không muốn ở. Một kẻ như vậy thì làm sao hiểu được cách trị quốc?
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3743241/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.