Trần Tiểu Mễ nói xong với Lục Lâm, Lục Lâm liền đi nấu cơm.
Trần Tiểu Thái chạy tới, nói: "Đại ca, tên kia nói gì với ngươi thế?"
Trần Tiểu Mễ vừa mới nhận tang vật của Lục Lâm, trong lòng mơ hồ có chút đề phòng, không phải là không tin tưởng đệ đệ, mà Trần Tiểu Mễ cảm thấy loại chuyện này không nên nói cho đệ đệ, để trong lòng đệ đệ lại bất an.
"Chỉ là thương lượng chuyện ngày mai vào thành."
Trần Tiểu Thái có chút buồn bực nhìn Trần Tiểu Mễ, cảm thấy đại ca đã thay đổi, có một phu quân ở rể như Lục Lâm, thì không để ý mình nữa, bất quá, Lục Lâm nấu ăn rất ngon, cũng không phải thật làm người ta chán ghét.
"Là vậy sao?" Trần Tiểu Thái hỏi.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Phải."
Trần Tiểu Mễ cũng không phải lần đầu tiên vào thành bán đồ, nên muốn bán gì cũng rất dễ dàng.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, do dự một chút, nói: "Nếu không để ta giúp ngươi cầm chút thịt?"
Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm, hơi chau mày, nói: "Không cần, ngươi chỉ cần đừng đi được nửa đường lại kêu đi không nổi là được."
Lục Lâm: "..." Phu cương không chấn! Phu cương không chấn!, gia hỏa Trần Tiểu Mễ này, cư nhiên lại coi thường phu quân y, là hắn như thế, bất quá...... Nếu như đi bộ, hình như phải đi tới một canh giờ, bởi vì đường từ thôn đến trấn quá xa, cho nên, bình thường thôn dân cũng không đi vào trấn, nếu đi cũng là đi bằng xe bò.
Lục Lâm cảm thấy hắn cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-quay-ban-qua-vat-xuyen-den-co-dai/2846933/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.