Hợp chợ qua đi, trong thôn lại lần nữa oanh tạc một trận.
"Nghe tin gì chưa? Ba huynh đệ Trần gia, bán bao tay gì gì đó ở trấn trên kiếm được mấy chục lượng bạc đó."
"Người trong thành cũng thật kỳ quái a! Bao tay này có lợi ích gì đâu chứ! Cư nhiên lại có nhiều người mua như vậy, hai lượng bạc một đôi bao tay lông hồ ly, lại có nhiều người tranh nhau mua."
"Lần này Trần Tiểu Mễ kiếm được món hời to a!"
"Còn không phải sao, kiếm lời tới mấy chục lượng lận đó."
"Dùng một chút lông hồ ly may thành cái bao tay cư nhiên lại bán mắc như vậy."
"Cái bao tay này hình như là do Thẩm a bà làm."
"Y phục của mấy huynh đệ Trần gia kia hình như cũng là do Lục Lâm nhờ Thẩm a bà làm."
"Bao tay này bán tốt như vậy, không biết Lục Lâm cho Thẩm a bà bao nhiêu bạc."
"Hẳn là được không ít tiền đi, trước mắt không làm ruộng, tốt xấu gì cũng có được một nguồn thu nhập, ngay cả giường đất nhà Thẩm a bà cũng đã xây luôn rồi."
Giường đất nhà Thẩm a bà là do đám người Trương Đại Trụ xây, Lục Lâm đề nghị với đám người Trương Đại Trụ là nữa bán nữa cho mà xây cho Thẩm a bà.
..........
Ban đầu người trong thôn đều cảm thấy Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ sẽ bị ủy khuất, bây giờ lại cảm thấy Lục Lâm nhặt được cái tiện nghi lớn, ở rể cho Trần Tiểu Mễ có cơm ngon rượu say ăn không hết.
Tâm lý của thôn dân cũng thực vi diệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-quay-ban-qua-vat-xuyen-den-co-dai/2846035/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.