Lục Lâm gõ gõ mặt bàn, châm chước nói: "Kế tiếp, có thể làm một đám bao tay cho mùa đông, chờ đến mùa đông rồi lấy ra bán."
"Nhưng năm trước đã bán bao tay rồi, có thể lượng tiêu thụ năm nay sẽ hữu hạn, chúng ta có thể suy xét bán những thứ khác, tỷ như khăn quàng cổ mà ngươi nói?" Trần Tiểu Mễ hỏi.
"Có thể suy xét." Ở đây có rất nhiều người nghèo, ngay cả y phục cũng không có mà mặc, khăn quàng cổ có thể có chút dư thừa, nhưng cũng có thể làm một ít, người nghèo mua không nổi, thì còn có người giàu.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Chúng ta còn bao nhiêu tiền a?"
"Còn khoảng ba trăm lượng." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Cũng không ít a."
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Không ít, vụ mùa năm nay cũng không tồi, mưa thuận gió hoà, chắc là lương thực cũng sẽ được mùa, chúng ta có thể dự trữ một đám lương thực."
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Cũng được."
Hiện tại bọn họ không thiếu tiền, có lẽ nên suy xét chuyện vào núi đào mấy cái sơn động, để dự trữ một đám lương thực, để phòng ngừa khi gặp thiên tai, có quầy bán quà vặt của Lục Lâm, nên chắc chuyện đem lương thực vận chuyển vào núi cũng không quá khó khăn. Vào năm có thiên tai, giá lương thực có thể tăng lên gấp mấy lần.
Trần Tiểu Mễ tràn đầy cảm thán nói: "Sắp tới mùa thu rồi, động vật sẽ mập mạp nhất vào thời điểm này."
Lục Lâm: "......" Không phải là Trần Tiểu Mễ muốn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-quay-ban-qua-vat-xuyen-den-co-dai/2845943/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.