"Quả nhiên, cửa hàng Hoa Hạ lại bán thứ mới lạ nữa." Một công tử nhà giàu, hai mắt tỏa sáng nhìn mấy món đồ chơi mao nhung trong tiệm. "Công tử, mấy thứ này không rẻ đâu! Nếu ngài mua thứ này, sẽ không còn đủ bạc để uống rượu đâu." Tiểu công tử khép lại quạt xếp trên tay, gõ gõ đầu gã sai vặt bên cạnh. "Ngươi đúng là cái chày gỗ, nãi nãi và nương của ta đều rất thích đồ của cửa hàng Hoa Hạ, ta mua thú bông này về cho nãi nãi, còn sợ nãi nãi không cho ta tiền sao." Gã sai vặt tràn đầy sùng bái nhìn công tử, nói: "Công tử anh minh." Tiểu công tử đi đến trước quầy, mua hai con thú bông. Lục Lâm đứng ở một bên nhìn, phát hiện cũng có rất nhiều nam tử tới mua thú bông, đại đa số là mua cho người nhà. Dương Hằng Chi đi đến cửa hàng Hoa Hạ, liền thấy có rất nhiều người tụ tập bên ngoài cửa hàng Hoa Hạ. Nhiều người không mua thú bông, chỉ đứng ở ngoài nhìn thôi, thỉnh thoảng còn tấm tắc bảo lạ. Giá cả của thú công cũng hơi cao, có vài cha mẹ mua không được, liền về nhà làm thứ tương tự như vậy cho hài tử của mình. "Lục Lâm, cửa hàng của các người thật là sôi nổi a, trên đường tới đây chỉ có sinh ý của cửa hàng nhà các ngươi là tốt nhất." Dương Hằng Chi nói. Lục Lâm cười cười, nói: "Dương công tử quá khen." "Trước lúc tới đây, ta nhìn thấy có người ôm thú bông thỏ trắng, nhưng sao ta thấy trong tiệm không có vậy?" Dương Hằng Chi hỏi. Lục Lâm hơi có chút tiếc nuối nói: "Đã bán hết loại đó rồi." Dương Hằng Chi cau mày, nói: "Bán hết?" Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhiều loại thú bông khác cũng đã bán hết giống như vậy." Dương Hằng Chi cười khổ một chút, nói: "Sinh ý thật tốt a!" Chuyện làm ăn ở Lâm Trấn rất tốt, bên Liễu Trấn cũng giống vậy. Sau khi chuyển sang cửa hàng khác, chuyện làm ăn của tiệm bị chèn ép, một ngày không thấy được mấy người khách. Nhưng vào ngày mở chợ thu, Trần Tiểu Thái lấy ra bảo vật trấn điếm giống bên Lâm Trấn, liền thu hút được rất nhiều người dân Liễu Trấn. Kỳ thật, cư dân Liễu Trấn ít nhiều gì cũng biết được, muốn mua thứ có kiểu dáng mới mẻ độc đáo thì đến cửa hàng Hoa Hạ, còn muốn mua đồ giả giá thấp thì đến mấy cửa hàng khác. Thú bông vừa xuất hiện ở cửa hàng hoa hạ, đã làm một đống tiểu thư ngày thường đoan trang nhã nhặn lịch sự kích động đến hỏng rồi. Một đại tiểu thư áo tím hai mắt tỏa sáng nhìn Trần Tiểu Thái, nói: "Một còn thú bông thì 600 văn, hai con thì một lượng, vậy nếu ta mua mười con thì sao? Có thể rẻ hơn chút nào không?" Trần Tiểu Thái hơi chuyển mắt, nói: "Không thể rẻ hơn, nhưng nếu ngài mua mười con, ta có thể tặng ngài một con nhỏ." Đại tiểu thư áo tím gật gật đầu, có chút ngạo nghễ nói: "Vậy được, ta mua mười con." Trần Tiểu Thái thầm nghĩ: Trên đời này có rất nhiều người có tiền a, mấy bé này đẹp chứ không xài được, vậy mà đại tiểu thư này một lần lại mua nhiều như thế. Trần Tiểu Thái phụ trách thu tiền, Thẩm Trì lấy một đám thú bông ra, mỗi thị nữ đi theo sau đại tiểu thư đều ôm hai con thú bông, cảnh tượng này thực sự rất hoành tráng. Đại tiểu thư áo tím nhìn Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì, có chút tò mò nói: "Lão bản của các ngươi, cũng thật to gan! Cư nhiên dám giao cái cửa hàng lớn như vậy cho hai tiểu hài tử như các ngươi trông coi." Trong đó còn có một đứa nhỏ là song nhi. Trần Tiểu Thái ngẩng đầu, nhìn đại tiểu thư, nói: "Còn có Tần đại thúc nữa mà." Đại tiểu thư áo tím: "......" Đúng là còn có một quản gia như cái cọc gỗ, nhưng rõ ràng người đó không quản chuyện trong tiệm là mấy. Thoạt nhìn, cái cửa hàng này thật đúng là có chút quái dị, để hai đứa nhỏ làm chủ, còn có một gia hoả vẻ ngoài hung hăng, tác dụng của hắn là làm môn thần. Đại tiểu thư áo tím thanh toán tiền rồi nghênh ngang mang thị nữ rời đi. Có rất ít người mua một lần mười con thú bông giống đại tiểu thư áo tím, đại đa số mọi người chỉ mua một hoặc hai con. Có mấy người khác vốn dĩ chỉ đến xem, thấy đại tiểu thư một lúc mua mười con thú bông liền bị kéo cảm xúc, sợ chờ thêm một hồi nữa thì không mua được thứ tốt. "Tiểu ca, ta mua con gấu kia......" "Tiểu ca, ta mua con thỏ." "Tiểu ca, đó là động vật gì thế?" Mấy khách nhân cùng tiến đến, Trần Tiểu Thái liền bắt đầu rối ren. Tần Nghị thấy thế, nhịn không được mở miệng nói: "Mọi người đừng chen, đừng chen, xếp hàng." Ngày mở chợ thu, dòng người đến cửa hàng của Trần Tiểu Thái như nước, còn cửa hàng giả mạo kia thì không may mắn như thế. Vài tiểu hài tử ôm thú bông xuất hiện trên phố, đương nhiên sẽ làm người khác chú ý. Người quen gặp mấy tiểu hài tử đó, chắc chắn sẽ hỏi bọn nhỏ là mua thú bông ở đâu, người mua liền nói là mua ở cửa hàng Hoa Hạ. Có nhiều người biết về cửa hàng mà Trần Tiểu Thái thuê lúc trước hơn là cửa hàng Hoa Hạ mà Trần Tiểu Thái mới mở. Có người biết chuyện cửa hàng Hoa Hạ đổi chủ, hiện tại, cửa hàng này và cửa hàng Hoa Hạ chân chính không có tí liên quan gì, người không biết nội tình thì cho rằng cửa hàng Hoa Hạ mở thêm một chi nhánh. Nhiều người đi tới cửa hàng Hoa Hạ giả mạo kia, hỏi trong cửa hàng có bán thú bông hay không. Lục Lâm dùng rất nhiều phương pháp để bảo mật việc chế tạo thú bông, người ở đây cũng không có khái niệm gì về thú bông hoạt hình. Tuy rằng lão bản luôn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Lục Lâm, nhưng cũng không rõ là Lục Lâm đang làm gì, đương nhiên sẽ không biết đến việc chế tạo thú bông, nên trong cửa hàng cũng sẽ không có thú bông để bán. Người không mua được thú bông đều hoàn toàn thất vọng, chất vấn vì sao cửa hàng Hoa Hạ khác thì có bán thú bông, còn tiệm này thì không có. Có người khó tính, trực tiếp thoá mạ lão bản mở cửa hàng rách nát. Chưởng quầy của cửa hàng kia bận đến sức đầu mẻ trán khi đối mặt với sự chất vấn của mọi người. Thanh danh của cửa hàng của Lục Lâm không nhỏ, từ sớm đến tối có không dứt người tới mua hàng. Lục Lâm đã tận lực điều động hàng hóa, nhưng hắn vẫn có chút xem nhẹ sức mua của người ở trấn trên, có không ít người sau khi mua thú bông mang về nhà đã bị trưởng bối "tịch thu", đành phải đến mua thêm. Có quá nhiều người tới mua thú bông nên trong tiệm đã bán sạch không ít kiểu thú bông. "Lão bản, con thú bông đó, giá bao nhiêu?" Một nam thanh niên ăn mặc hoa phục đứng ở cửa tiệm hỏi. "Đây là bảo vật trấn điếm của cửa hàng của bọn ta, nên không bán." "Bảo vật trấn điếm! Nhìn có vẻ không rẻ, hai mươi lượng thì sao?" Nam tử thưởng thức quạt xếp trên tay, cười hỏi. Vạn Thiết cười gượng, lại lặp lại một lần nữa, nói: "Đây là Bảo vật trấn điếm của cửa hàng, không thể bán được." "Chưởng quầy, ngươi thật đúng là kiên quyết! Ba mươi lượng bạc, không ít đâu, chắc là cũng phù hợp với giá trị của Bảo vật trấn điếm rồi." Nam tử hỏi. Vạn Thiết do dự một chút, nói: "Cái này, để ta đi xin chỉ thị." Lục Lâm không có ở đây, Trần Tiểu Mễ biết có người nguyện ý chi ba mươi lượng mua một con gấu giả, phất phất tay, đồng ý. Sau khi chế tạo ra thú bông lớn, Trần Tiểu Mễ cũng rất thích thú. Lục Lâm cũng đã suy xét đến chuyện sẽ có người thích "Bảo vật trấn điếm", nguyện ý tiêu tiền như nước vì nó, cho nên, hắn cố ý làm mấy cái bảo vật trấn điếm, nhưng vật ít thì quý, Lục Lâm cũng không có làm quá nhiều. Chỉ cần đủ bạc, bảo vật trấn điếm cũng có thể bán, đó là ba mươi lượng bạc! Một con gấu thật cũng không có giá mười lượng đâu. Bảo vật trấn điếm cũng chỉ cần nhiều vải và bông một chút thôi, làm ra rất nhanh. Nam tử chi ba mươi lượng bạc, mua được Bảo vật trấn điếm, không cấm có chút thỏa thuê đắc ý. "Một con thú bông thật lớn a!" "Đúng thế!" "Không phải nói, không bán Bảo vật trấn điếm sao? Bán bao nhiêu thế?" "Ba mươi lượng bạc lận đó, chi ba mươi lượng bạc để mua một con thú bông như vậy, cũng quá lãng phí." Nam tử khiêng một con thú bông lớn, làm người đi đường ghé mắt không thôi, nam tử đi qua đi lại vài vòng trên đường phố náo nhiệt, hưởng thụ đủ thần sắc hâm mộ, kinh ngạc, cảm thán của mọi người mới chịu ôm thú bông về khách điếm. Lục Lâm không nghĩ tới, hắn mới ra ngoài một chuyến, khi trở về thì Bảo vật trấn điếm đã bị bán đi, biết bán được ba mươi lượng, Lục Lâm liền cảm thấy bán được thì bán, không sao cả. "Không nghĩ tới, nhanh như vậy mà chúng ta đã phải dùng đến bảo vật trấn điếm dự phòng." Sau khi bán đi Đại hùng, cũng là Bảo vật trấn điếm, Lục Lâm đổi một con mèo lớn làm Bảo vật trấn điếm. Lục Lâm cảm thấy trong tiệm có một con thú bông lớn, sẽ hấp dẫn nhân khí hơn, tuy rằng thú bông cỡ lớn khá khó bán, bảo vật trấn điếm của Lục Lâm là tiêu điểm của đầu đường cuối ngõ, rất nhiều người nghe được thanh danh của Bảo vật trấn điếm mới đến đây để chiêm ngưỡng, tới nơi thì phát hiện không thấy Bảo vật trấn điếm đâu. "Chưởng quầy, cửa hàng của ngươi đã đổi bảo vật trấn điếm rồi sao!" "Chưởng quầy, bảo vật trấn điếm trước kia đâu? Không phải ngươi nói không bán sao?" Vạn Thiết không chút hoang mang nói: "Bảo vật trấn điếm gặp được người có duyên, nên đi theo người đó rồi." "Chưởng quầy, làm sao mới biết là có duyên với bảo vật trấn điếm hay không!" Một thiếu niên hỏi. Vạn Thiết cười cười, nói: "Thành tâm, thành tâm thì sẽ có duyên phận." Không chi nhiều tiền, là không đủ thành tâm, chi nhiều tiền là thành tâm. "Vậy phán đoán thành tâm hay không thành tâm bằng cách nào?" "Cái này thì phải xem ý trời." Trần Tiểu Mễ ở hậu viện nghe Vạn Thiết nói, có chút xấu hổ xoa xoa mũi. Lúc chạng vạng, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ kiểm kê thu nhập hôm nay. Ngày mở chợ thu bán ra hơn một trăm con thú bông, tổng cộng thu vào 90 lượng, trong đó có ba mươi lượng kiếm được do bán Bảo vật trấn điếm, Bảo vật trấn điếm không hổ là Bảo vật trấn điếm a, có rất ít người nguyện ý chi ba mươi lượng bạc mua Bảo vật trấn điếm. Trần Tiểu Mễ nhìn bạc trên tay, tâm tình có chút kích động, "Hôm nay còn có người tới hỏi Bảo vật trấn điếm." Không thể tùy tùy tiện tiện chi ba mươi lượng bạc, cho nên, có nhiều người chỉ là hỏi thôi, cũng không có ý muốn mua, nhưng Trần Tiểu Mễ cảm thấy có mấy người hình như rất động tâm, nhưng mà họ hy vọng có thể giảm giá một chút, giảm còn hai mươi lượng. Lục Lâm thầm nghĩ: Có câu vật ít thì quý, nếu chỉ dựa vào nguyên liệu và nhân công để định giá ba lượng bạc cho một con thú bông, thì chỉ sợ là có rất nhiều người sẽ cảm thấy mua một con thú bông lớn như thế chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ngược lại, nếu nói con thú bông lớn này là Bảo vật trấn điếm, sẽ làm tăng tính thần bí cho thú bông, sẽ khiến người ta cảm thấy có hứng thú với nó hơn. Hôm nay, bên Trần Tiểu Thái thu vào 70 lượng, kẻ có tiền ở Liễu Trấn còn nhiều hơn, nếu không phải bên Lâm Trấn bán được một cái "Bảo vật trấn điếm", thì Liễu Trấn đã thu vào nhiều hơn. Sau khi mở cửa hàng mới, cửa hàng vẫn luôn quạnh quẽ, nhưng sau khi bán thú bông, cửa hàng đã thoát khỏi xu hướng suy tàn. Đã rất lâu rồi, Trần Tiểu Thái không thấy trong tiệm náo nhiệt như vậy, bận đến túi bụi, may mắn Thẩm Trì cũng biết số học và ghi sổ, việc này giúp được Trần Tiểu Thái không ít.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]