Hái được trong chốc lát, chân Bạch Cập có chút chịu không nổi, Mộc Cận đỡ hắn ngồi xuống, bản thân thì tiếp tục hái.
Bạch Cập ngạo bực nhìn chân của mình, thật sự là không biết cố gắng, lúc này mới qua có bao lâu chứ? Nhìn Mộc Cận vẫn còn bận rộn, Bạch Cập nhấp nhấp miệng, hắn không muốn Mộc Cận phải mệt nhọc như vậy, cậu là một ca nhi tốt như vậy. Nên ở nhà hưởng phúc mới phải. Chứ không phải ở chỗ này vì kế sinh nhai mà phiền não.
Nhưng thật ra Mộc Cận lại không nghĩ nhiều như Bạch Cập, kể từ khi phụ thân và a cha qua đời, cậu coi như cũng đã thấy rõ ấm lạnh của thế gian, có một câu mà hiện tại xem như tri kỷ sâu sắc với cậu, đó chính là cầu người không bằng cầu mình, vô luận là bình thường quan hệ có chặt chẽ cỡ nào, đến lúc ta thật sự cần sự giúp đỡ, mỗi người đều có lý do, có cớ.
A! Phu thê vốn là chim chung rừng, khi đại nạn đến từng người bay, phu thê còn như thế, còn có thể chờ đợi cái gì ở người khác?
Người khác giúp ngươi là tình cảm, không giúp ngươi là bổn phận, đây là làm người, nhớ lấy trăm triệu không thể sống quá mức tự mình, quên mất người khác kỳ thật cũng không thiếu ngươi cái gì.
Những việc này, giống như ngươi uống nước, ấm lạnh tự biết mà thôi.
Bạch Cập hướng nhìn lung tung bốn phía xung quanh, hắn muốn nhìn một chút còn có đồ vật gì có thể mang về, đột nhiên ánh mắt bị hấp dẫn bởi một mảnh đồ vật đỏ tươi ở nơi xa, ánh mắt Bạch Cập tốt, lập tức liền nhận ra đó là ớt cay, đúng là ớt chỉ thiên cay nhất trong các loại ớt!
Người trọng khẩu vị đều biết, ớt cay là thứ tốt, không nói nó ôn trung tán hàn, khai vị tiêu thực. Còn có thể dùng cho hàn trệ đau bụng, nôn mửa, tả lị, nứt da. Chỉ nói đến hương vị, cảm giác cay nồng bùng nổ vị giác nơi đầu lưỡi, ăn vào cả người đều trở nên ấm áp.
Nếu ở hiện đại, bật máy điều hòa, triệu tập một đám người vây quanh cùng nhau ăn lẩu, đáy nồi đỏ tươi, ngẫm lại liền cảm thấy đã ghiền!
“Mộc Cận, chúng ta đi hái một ít cái kia đi?”
Mộc Cận nghe thấy Bạch Cập nói, ngừng tay, theo ngón tay Bạch Cập nhìn qua, có chút nghi hoặc, không hiểu được vì sao Bạch Cập luôn muốn mấy thứ đồ vật kỳ quái? Mấy thứ này trên núi rất nhiều, chỉ là không có người đến ăn. Cũng không biết có thể có độc hay không.
“Thứ này các ngươi cũng không ăn sao?”
Mộc Cận lắc đầu, nhưng ngược lại thì Bạch Cập lại cười đến nổi thấy răng không thấy mắt, không ăn được, không ăn được, như vậy hắn liền có thể đánh đòn phủ đầu, hắn kiếm được một bút trước!
“Đỡ ta qua đó, những thứ này đều là bạc!”
Mộc Cận đối với lời nói của Bạch Cập lựa chọn tin tưởng, cõng sọt lên, đỡ Bạch Cập chậm rãi đi đến những cây ớt phía trước, Bạch Cập ngắt một đầu trái ớt cay cho vào trong miệng, vị cay bá đạo nháy mắt che kín khoang miệng, trong đầu Bạch Cập đã tự động hiện lên một loạt món ăn ngon, gà cay Trùng Khánh, thịt miếng Tứ Xuyên, lẩu xào cay, cá luộc Tứ Xuyên……
Không cần hoài nghi, mặc dù Bạch Cập sinh ra ở hiện đại, là con trai độc nhất trong nhà, nhưng từ khi bị cha mẹ ép buộc học tập thảo dược Trung Quốc liền bắt đầu dọn ra khỏi nhà và sống một mình, hắn lại là một người có ý thức lãnh địa đặc biệt mạnh mẽ, cho dù là a di dọn dẹp cũng chỉ đến mỗi tuần một lần mà thôi, bất đắc dĩ, vì tế lễ ngôi miếu ngũ tạng của bản thân, lúc này Bạch Cập mới luyện ra một tay hảo trù nghệ.
Kêu gọi Mộc Cận hái ớt, Bạch Cập quay đầu “Mộc Cận, gần đây có sông không? Ta muốn làm cá cho ngươi ăn.”
Mộc Cận dừng một chút, quân tử xa nhà bếp, một tên hán tử, làm sao có thể làm ra cái gì ăn ngon chứ? Này, đều là việc mà ca nhi bọn họ nên làm nha, nhưng nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của Bạch Cập, cậu cũng không muốn đả kích hắn.
“Trong sông cách cửa nhà không xa có cá, trở về chúng ta có thể bắt một ít.”
Bạch Cập gật gật đầu, cả người suy tư như thế nào làm một chậu cá hầm ớt thơm ngon để bắt được dạ dày của Mộc Cận.
(Lưu Thương: Muốn bắt lấy tâm một người, trước tiên phải bắt lấy dạ dày của hắn nga!)
Lại hái được không ít ớt, Mộc Cận đỡ Bạch Cập chậm rãi trở về, không chú ý đến bóng dáng như ẩn như hiện phía sau.