Hái được trong chốc lát, chân Bạch Cập có chút chịu không nổi, Mộc Cận đỡ hắn ngồi xuống, bản thân thì tiếp tục hái.
Bạch Cập ngạo bực nhìn chân của mình, thật sự là không biết cố gắng, lúc này mới qua có bao lâu chứ? Nhìn Mộc Cận vẫn còn bận rộn, Bạch Cập nhấp nhấp miệng, hắn không muốn Mộc Cận phải mệt nhọc như vậy, cậu là một ca nhi tốt như vậy. Nên ở nhà hưởng phúc mới phải. Chứ không phải ở chỗ này vì kế sinh nhai mà phiền não.
Nhưng thật ra Mộc Cận lại không nghĩ nhiều như Bạch Cập, kể từ khi phụ thân và a cha qua đời, cậu coi như cũng đã thấy rõ ấm lạnh của thế gian, có một câu mà hiện tại xem như tri kỷ sâu sắc với cậu, đó chính là cầu người không bằng cầu mình, vô luận là bình thường quan hệ có chặt chẽ cỡ nào, đến lúc ta thật sự cần sự giúp đỡ, mỗi người đều có lý do, có cớ.
A! Phu thê vốn là chim chung rừng, khi đại nạn đến từng người bay, phu thê còn như thế, còn có thể chờ đợi cái gì ở người khác?
Người khác giúp ngươi là tình cảm, không giúp ngươi là bổn phận, đây là làm người, nhớ lấy trăm triệu không thể sống quá mức tự mình, quên mất người khác kỳ thật cũng không thiếu ngươi cái gì.
Những việc này, giống như ngươi uống nước, ấm lạnh tự biết mà thôi.
Bạch Cập hướng nhìn lung tung bốn phía xung quanh, hắn muốn nhìn một chút còn có đồ vật gì có thể mang về, đột nhiên ánh mắt bị hấp dẫn bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-nam-the-bon-kha-gia/1048234/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.