Có quải trượng, Bạch Cập hành động thuận tiện hơn chút, ít nhất không cần mọi chuyện phải có sự chiếu cố của Mộc Cận, hắn cũng liền có tâm tư muốn lên núi để xem.
Không biết trên núi sẽ có những thứ tốt khác mà hắn hay không, nhưng hắn biết nhất định sẽ có thảo dược, cổ đại không giống như là hiện đại, núi rừng và đồng cỏ bị phá hoại không sai biệt lắm, loại bảo tàng thiên nhiên thuần khiết này, không khai quật một chút, quả thực chính là rất có lỗi với thiên nhiên ban tặng.
“Mộc Cận, ta muốn lên núi.”
Bạch Cập nghĩ nghĩ, vẫn phải nhận được sự đồng ý của Mộc Cận, Mộc Cận cứu hắn, ngày thường đối đãi với hắn cũng rất tốt, nếu rời đi mà không rên một tiếng như vậy, không khỏi có chút không biết tốt xấu, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc phải rời khỏi đây, nhưng không cần phải làm cho Mộc Cận lo lắng một trận, bất quá vấn đề chỉ là một lời nói.
Mộc Cận ngẩn người, Bạch Cập muốn lên núi?
“Chân của ngươi không có vấn đề sao?” Mặc dù thoạt nhìn quải trượng kia dùng khá tốt, nhưng, nghĩ đến thời gian cũng lâu rồi, cũng không có việc gì làm. Thương gân động cốt một trăm ngày, tóm lại là phải hảo hảo dưỡng.
“Không thành vấn đề.” Bạch Cập cười cười, chống quải trượng trước mặt Bạch Cập đi bộ vài bước, “Mùa này trong núi hẳn là có không ít bảo bối.”
Nhìn bộ dáng một bộ lời thề son sắt của Bạch Cập, Mộc Cận cũng không nói thêm nhiều lời phản bác, cậu đặt chiếc khăn thêu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-nam-the-bon-kha-gia/1048233/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.