Buổi trưa, Bảo Lâm đeo giỏ đựng mớ rau dại trở về nhà, đến cửa sân, thấy Lý Cúc với Lý Quyên nhìn cô, như đang cười trên nỗi đau của cô.
Có vẻ như hai người bọn họ đã mang chuyện này đem đưa cho Lý Đào biết rồi, không biết người bác gái kia của cô có nói chuyện này cho bà nội cô không, hay sẽ lấy chuyện này làm cái cớ nhân cơ hội uy hiếp cô.
Bảo Lâm dỡ giỏ ở cửa phòng nhà chính, sau đó lập tức đi thẳng vào phòng.
Cô vừa bước vào cửa, thì thấy người lớn người bé trong nhà đều quay lại nhìn chằm chằm vào cô ngay khi cô vừa bước vào.
“Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại nhìn con như vậy?” Bảo Lâm cũng không hề sợ, cô còn giả ngu, thậm chí còn cố ý sờ lên khuôn mặt, vỗ về quần áo của mình.
“Chẳng lẽ có chỗ nào trên người con bị dính bẩn sao? Thứ đó vừa hôi lại khó giặt, thật phiền phức mà.”
Bảo Lâm quay lại nhìn Lý Cúc với Lý Quyên, cô trực tiếp chơi chữ một câu hai nghĩa với Lý Cúc.
“Mày ...” Lý Cúc còn chưa nói một câu hoàn chỉnh xong, thì Lý Quyên đã kéo tay áo cô ta lại.
Bây giờ là chuyện của nhà họ Vương, Lý Quyên sẽ không để Lý Cúc nói vào lúc này để tránh làm hỏng độ thiện cảm ưu ái đối với mọi người, nếu hai người bọn họ cãi nhau với Vương Bảo Lâm, nói không chừng còn sẽ bị người nhà họ Vương đuổi đi, đến lúc đó cuộc vui còn chưa thấy thì đã khiến mình một thân nhục nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-toi-thap-nien-50/1026577/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.