Giữa trưa hôm sau, Bảo Lâm cầm theo hộp diêm ra khỏi cửa. Hai ngày này, bà nội của cô giống như bị điên vậy, điên cuồng cắt xén thức ăn của phòng thứ hai, kiểu đến Bảo Lâm thì đúng lúc không còn gì, chỉ phát cho ba người bên phòng thứ hai nước cháo. Đây là ăn định[1] phòng thứ hai rồi. Ăn định[1]: không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích gì đó. Tối qua và buổi sáng hôm nay, ở trên bàn cơm cha mẹ cô cũng chưa ăn được gì. Nếu không phải có chút quả dại Bảo Lâm lấy về duy trì thì Vương Kiến Đảng và Tô Hồng Anh sớm đã đói lả rồi, cũng không có sức lực đi làm. Lần này Bảo Lâm ra khỏi nhà là chuẩn bị tìm một bãi sông yên lặng, nhóm lửa mang khoai lang ra nướng chín. Đến lúc đó cũng là để cha mẹ cô có thể ăn chút đồ khô, không thì cứ đói thế này thì có khi không chịu được mà đói chết mất. Dù sao hai người họ cũng phải làm việc nặng tốn thể lực. Vốn dĩ đã chỉ ăn được có chút, giờ đây lại còn bị bà nội khấu trừ, trong bát chỉ có một tí cháo nước thì có thể chống đỡ cơn đói thế nào. Đến bờ sông, đầu tiên Bảo Lâm lấy củi đốt đã nhặt được ở sau núi từ trong sọt của mình ra, đốt sạch sẽ những cái cành khô lá vụn này, đốt đến khi chỉ còn lại tro cỏ cây có độ ấm cao và than lửa đã cháy đỏ bừng thì Bảo Lâm mới cố ý chọn sáu củ khoai lang to chút để thả vào, vùi vùi từng cái, chính giữa để chỗ lật mặt cho khoai lang, tránh bị đốt trụi. Cứ như thế qua nửa giờ là chín. Khoai lang vừa mới được nướng chín, Bảo Lâm cũng chỉ mới dùng gậy gộc gẩy tro rồi để lộ mấy củ khoai lang được nướng chín đúng lúc mà đằng sau đã truyền đến tiếng bước chân rồi. “Vương Bảo Lâm, thế mà mày lại dám trộm khoai lang trong nhà mang đến đây nướng ăn. Mau giao đồ ra đây, bằng không mày sẽ không có quả ngon mà ăn.” Lý Cúc chỉ vào khoai lang dưới đất, dùng khuôn mặt thèm nhỏ dãi mà nói một cách đầy hung dữ. Chuyện này tốt, lần này bắt được nhược điểm của cô rồi, sau này sao mà dám không ngoan ngoãn nghe lời cô ta chứ. Nghĩ vậy, dường như cô ta đã thấy được cảnh tượng sau này Vương Bảo Lâm sẽ vì thế mà ngoan ngoãn giao những thứ tốt cho cô ta. Bảo Lâm vừa mới đứng lên đã nhìn thấy vẻ mặt ánh mắt mang theo sự thèm thuồng không thèm che giấu của Lý Cúc. Trong mắt Bảo Lâm hiện lên vẻ chán ghét không kiên nhẫn, thật đúng là xui xẻo mà, hai chị em này thật sự rất đáng ghét, đến chỗ nào cũng không vứt ra được. Tuy rằng bây giờ đánh cướp chỉ có một mình Lý Cúc, nhưng không gây ảnh hưởng đến Bảo Lâm ghét cả hai chị em. “Sao nào! Tôi nướng khoai lang của tôi, liên quan gì đến cô.”
“Không phải bây giờ cô nên ở trong ruộng làm việc ư? Sao lại đến đây, không phải là một mình chạy đến chỗ này để lười biếng chứ!” Bảo Lâm nói xong thì cũng chẳng thèm đáp lý[2] với cô ta nữa. Bình tĩnh thu khoai lang lại, cô cõng sọt, vòng qua Lý Cúc rồi đi ra ngoài. Cô không muốn ở đây tranh luận vô vị với Lý Cúc. Loại người này chính là kiểu bạn vừa giải thích thì cô ta sẽ cảm thấy mình chột dạ, điển hình là kiểu bạn càng đáp lý thì cô ta càng hăng hái. Đáp lý[2]: Đáp lại lời nói và hành động của người khác. Lý Cúc thấy Bảo Lâm muốn đi thì tất nhiên sẽ không chịu rồi, cô ta lôi kéo tay Bảo Lâm, muốn giữ cô lại, vất vả lắm mới túm được bím tóc của cô. Cứ như vậy mà thả cô đi thì Lý Cúc không cam lòng. Hơn nữa mấy ngày hôm nay cô ta còn chưa được ăn cơm ngon, Từ Tú Anh ở Lý gia không phần cơm cho hai chị em mà hai ngày nay Vương gia cũng không lưu tình với hai chị em bọn họ chút nào. Giờ đây đã có cơ hội có thể ăn no, sao cô ta có thể buông tha chứ. “Vương Bảo Lâm, mày đừng đi, chỉ cần mày đưa khoai lang cho tao là tao sẽ không nói chuyện mày trộm khoai lang cho người khác.” Nói xong, Lý Cúc lập tức vươn tay túm lấy cái sọt đằng sau Bảo Lâm, muốn mạnh tay trực tiếp giành lấy, cướp được ăn xong rồi nói sau. Chỉ cần ăn xuống bụng thì đó chính là của cô ta rồi, Vương Bảo Lâm kia còn có thể giành lại ư! Tất nhiên Bảo Lâm sẽ không chịu. Chỉ có sáu củ khoai lang, ba người nhà mình còn ăn không đủ, làm gì có chuyện bằng lòng cho Lý Cúc. Hơn nữa, có một thì sẽ có hai, nếu để cô ta thực hiện được lần này thì về sau còn không phải sẽ để cho hai chị em Lý gia ăn chặt. Dù sao hai chị em họ cũng không phải cái loại lương thiện gì, không phải cừu con lương thiện ăn cỏ mềm, mà là cầm tinh con sói con chết bầm ăn thịt. Bảo Lâm trực tiếp duỗi tay đẩy Lý Cúc ra. Mấy ngày nay Bảo Lâm có ăn đồ trong không gian nên cũng không bị đói đến mức bị sao cả, sức lực vẫn có. Lý Cúc thì thảm rồi, mỗi ngày ăn chút lá cây cháo loãng, đói đến nỗi tay chân nhũn ra, vậy làm gì còn sức lực để đánh nhau. Nếu không thì khi nhìn thấy khoai lang của Bảo Lâm, cô ta cũng sẽ không biểu hiện ra vẻ chẳng màng gì cả mà vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chiêu gì cũng lôi ra sử dụng để mạnh mẽ giành lấy khoai. “Cô thích nói với ai thì cứ nói đi, đó là chuyện không liên quan gì đến tôi, khoai lang tôi cũng không muốn cho cô đấy. Nếu cô còn dám trực tiếp ra tay giành thì tôi đây sẽ bảo mẹ của tôi đánh đến nhà của cô đòi bồi thường đòi ý kiến, đến lúc đó xem mẹ cô sẽ trừng trị cô thế nào.” Lý Cúc nghe thấy thế thì ánh mắt cũng trở nên trần tĩnh, lý trí quay về, trong mắt cũng không còn chứa tính công kích trần trụi, cơ thể đứng cách Bảo Lâm không xa cứng đờ, không hề có động tác gì nữa.
Nhìn dáng vẻ này của Lý Cúc thì xem ra lực uy hiếp của Từ Tú Anh đối với cô ta không phải lớn bình thường đâu! Cũng không biết đồ đàn bà độc ác Từ Tú Anh kia ngầm làm gì với cô ta mà khiến con sói con Lý Cúc này sợ như vậy. “Bảo Lâm, cậu có thể cho tôi hai củ khoai lang không? Đã hai ngày tôi không ăn gì rồi, bụng của tôi rất đói, từng phút từng giây đều giống như bị lửa đốt vậy.” “Tôi thề, chắc chắn chuyện này tôi sẽ để nó thối rữa ở trong bụng, không có bất cứ kẻ nào khác ngoài chúng ta biết.” “Sau vụ nhà bị cháy lần trước đó, cha mẹ và bà nội tôi cũng chỉ chú ý đến em trai mà không thèm quan tâm tôi và em gái nữa. Giờ đây mỗi ngày đều là làm việc, làm việc thuê, em gái ở nhà giặt quần áo nấu cơm đào rau dại, nhưng cơm trong nhà thế mà lại không cho bọn tôi ăn chút nào, tối qua em gái tôi sắp đói đến ngất luôn rồi.” “Bảo Lâm, tôi biết tâm địa của cô tốt, là người tốt bụng, cô hãy giúp chị em chúng tôi đi!” Nói đến chỗ xúc động, trong hốc mắt Lý Cúc đã trào ra những giọt nước mắt lớn, nếu để cô gái nhỏ khác bằng tuổi của Bảo Lâm thấy được thì nói không chừng sẽ thật sự mềm lòng. Nhưng Bảo Lâm thì không. Cô chính là người biết tính tình của hai chị em này ác liệt thế nào, loại người này có gì mà đáng thương. Hơn nữa hai chị em này còn hơi bị thông minh đấy, bọn họ luôn tìm trăm phương nghìn kế tranh để tranh đồ ăn cho mình Bảo Lâm lạnh nhạt nói xong thì lập tức cõng sọt đi mất. Lý Cúc thấy dáng vẻ này của Bảo Lâm thì cũng biết bản thân không lừa được cô. Cô ta lập tức buông ra những lời uy hiếp đầy hung tợn: “Vương Bảo Lâm, nếu hôm nay mày không đưa khoai lang cho tao thì tao sẽ nói cho cô của tao rằng nhà chúng mày trộm khoai lang để ăn. Rồi đến khi bà nội mày biết được phòng thứ hai chúng mày lấy trộm khoai lang trong nhà ra nướng ăn, liệu lúc đó chúng mày còn có cái ngày tốt lành nào không.” “Tùy cô.” Bảo Lâm không chỉ không mang theo tình cảm phun ra hai chữ này, mà sau đó cũng dùng vẻ mặt không cảm xúc đi mất. Còn về việc trong nhà sẽ vì chuyện này mà ầm ĩ lên thì đó còn là điều Bảo Lâm ước kìa! Bây giờ cô muốn ra ở riêng nên nó nhất định phải càng ầm ĩ kịch liệt càng tốt, đến lúc trong nhà ngày nào cũng ầm ĩ, mâu thuẫn đến thời điểm không thể điều hòa được thì sẽ là lúc ra ở riêng. Đúng lúc trong khoảng thời gian này thuộc về thời kỳ nhà nông không làm nhiều, việc của các thôn dân không nhiều lắm, mời mấy người trong thôn đến giúp thì việc xây nhà sẽ rất nhanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]