Giữa trưa hôm sau, Bảo Lâm cầm theo hộp diêm ra khỏi cửa. Hai ngày này, bà nội của cô giống như bị điên vậy, điên cuồng cắt xén thức ăn của phòng thứ hai, kiểu đến Bảo Lâm thì đúng lúc không còn gì, chỉ phát cho ba người bên phòng thứ hai nước cháo. Đây là ăn định[1] phòng thứ hai rồi.
Ăn định[1]: không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích gì đó.
Tối qua và buổi sáng hôm nay, ở trên bàn cơm cha mẹ cô cũng chưa ăn được gì. Nếu không phải có chút quả dại Bảo Lâm lấy về duy trì thì Vương Kiến Đảng và Tô Hồng Anh sớm đã đói lả rồi, cũng không có sức lực đi làm.
Lần này Bảo Lâm ra khỏi nhà là chuẩn bị tìm một bãi sông yên lặng, nhóm lửa mang khoai lang ra nướng chín. Đến lúc đó cũng là để cha mẹ cô có thể ăn chút đồ khô, không thì cứ đói thế này thì có khi không chịu được mà đói chết mất.
Dù sao hai người họ cũng phải làm việc nặng tốn thể lực. Vốn dĩ đã chỉ ăn được có chút, giờ đây lại còn bị bà nội khấu trừ, trong bát chỉ có một tí cháo nước thì có thể chống đỡ cơn đói thế nào.
Đến bờ sông, đầu tiên Bảo Lâm lấy củi đốt đã nhặt được ở sau núi từ trong sọt của mình ra, đốt sạch sẽ những cái cành khô lá vụn này, đốt đến khi chỉ còn lại tro cỏ cây có độ ấm cao và than lửa đã cháy đỏ bừng thì Bảo Lâm mới cố ý chọn sáu củ khoai lang to chút để thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-toi-thap-nien-50/1026576/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.