Bảo Lâm nhìn hai vợ chồng đi xa, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng người nữa, thì mới đến ngồi dưới bóng cây thở dài, trời quá nóng, nếu không phải hai vợ chồng này nhất quyết muốn đưa Bảo Lâm đến địa giới của thôn Ngưu Gia rồi mới yên tâm trở về, thì Bảo Lâm chắc chắn đã dừng chân 1 tiếng trước, không chịu đi tiếp rồi.
Cất túi tiền vào không gian, cô đã đồng ý với Lý Đình là về nhà mới xem thì cô nhất định sẽ làm như vậy, về việc này cô vẫn phải có uy tín.
Giỏ đằng sau được kéo hai lần, ừm, Lý Đình coi như vẫn còn có chừng mực, đồ bên trong cũng không khoa trương, tất nhiên cũng có thể là thấy thân hình nhỏ bé của Bảo Lâm không chịu nổi quá nhiều đồ nặng nên không cho nhiều.
Trong đó có nồi sữa nhỏ của Bảo Lâm, một bao gạo, Bảo Lâm xách hai lần, chắc có khoảng bảy tám cân gì đó, hai con cá muối, được phơi làm cá muối khô, nhìn con cá muối này, thật sự làm Bảo Lâm dở khóc dở cười. Trong không gian của cô còn mười mấy con cá này, còn có một gói bánh đậu xanh, chắc là đồ được bà con thân thích mang đến vào ngày kết hôn, những thứ này không tồi, đồ đạc được chuẩn bị cẩn thận.
Bảo Lâm trực tiếp cất những thứ trong giỏ này vào không gian, cô không định xách đồ đi dưới trời nắng như thiêu đốt này, hơn nữa Bảo Lâm còn định lữu trữ những thứ này trong không gian, nhưng cô không vì thế mà vô tư không kiếm đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-toi-thap-nien-50/1026570/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.