Sau
Cẩn thận trở về nhà họ Vương, Bảo Lâm nhét một mảnh giấy nhỏ ở cửa nhà bố mẹ cô, rồi lại lặng lẽ rời khỏi đó.
Bố cô, Vương Kiến Đảng, là người biết chữ, dù sao thì lúc nhỏ ông cũng đã học tại Thảo Đường ở Trần Gia Trang hai năm, mặc dù chỉ biết một số từ thông dụng nhưng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc ông đọc thư.
Sau khi ra khỏi nhà, Bảo Lâm ngay lập tức đi về phía cây cầu đá bắc qua sông Đại Thanh.
Các ruộng nước trong thôn đều phân bố ở hai bên sông Đại Thanh, các ruộng nước này ban đầu được khai ra ở đó là để thuận tiện cho việc tưới tiêu.
Sau này vì để thuận tiện cho việc đi lại và vận chuyển lúa gạo, trong thôn đã cho xây dựng một cây cầu đá ở chỗ hẹp nhất của khúc sông này, đây cũng là nơi duy nhất có thể qua sông Đại Thanh trong vòng năm dặm gần thôn Thượng Hà.
Ở chỗ cách cây cầu đá không xa, Bảo Lâm từ trong không gian lấy ra chiếc chăn bông và mang trên lưng, sau đó còn lấy ra một cái ba lô từ đời trước của cô, nó có màu đen tuyền và có thể đựng được rất nhiều đồ bên trong.
Bảo Lâm gói bên trong một cái nồi bằng sắt nhỏ và một túi đường đỏ mà cô ấy đã đổi khi đến thị trấn vài ngày trước. Cô ấy dùng vải bọc một nửa bao muối, một cục sạc dự phòng, một chiếc lược và một chiếc khăn trải giường.
Bây giờ cứ gói thật nhiều trước đã, ít nhất phải làm cho túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-toi-thap-nien-50/1026561/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.