“cha, nấm và măng khô đổi được một cân đường đỏ.” Bảo Lâm đặt một túi đường đỏ khác vào trong không gian khi cô đi ra ngoài, bởi vì một cân nấm với măng ở nhà chỉ có thể đổi lấy nhiều nhất một túi đường đỏ mà thôi.
Nấm có giá trị còn được một chút tiền, măng thì chỗ nào có trúc chỗ đó còn có rất nhiều, từ trước đến nay bán không được giá, về cơ bản thì vô dụng.
Vương Kiến Đảng không mong đổi được một cân đường đỏ, vốn dĩ anh nghĩ nửa cân là đủ, nhưng cũng có thể người thím này là một người tốt bụng.
"Con gái cha thật giỏi. Bỏ đường đỏ vào sọt đi, đợi về nhà rồi pha nước đường đỏ cho hai mẹ con." Vương Kiến Đảng lấy sọt xách sau lưng, bế Bảo Lâm về, nghĩ hay là quay lại cung tiêu xã .Đợi cùng với đại đội trưởng tập hợp, lần này ra ngoài mua phân bón với vôi, bây giờ nấm được đổi bằng đường đỏ nên cũng không còn gì phải lo lắng.
Chỉ là sau khi đi một con phố, Bảo Lâm suy nghĩ một hồi, cô không cam lòng cứ như vậy mà quay lại, ngồi chờ bên ngoài cung tiêu xã.
" Cha, chúng ta tới trạm phế liệu xem một chút đi, con nghe bạn học nói, sách vở ở trạm phế phẩm rất rẻ, con nghĩ muốn vào xem xem liệu có thể tìm được sách giáo khoa không"
chữ của thời đại này là chữ phồn thể, so với chữ của đời trước là giản thể không giống nhau, lúc trước Bảo Lâm học rất là cực, cô đã nỗ lực rất nhiều để thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-toi-thap-nien-50/1026540/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.