Thời gian ở trường luôn trôi qua thật nhanh, từng học sinh đều làm quen, giới thiệu bạn bè và bạn học với nhau, nhưng họ đều không cách nào ở cùng một chỗ Giang Bách Huy được, thậm chí Liên Minh Minh nhìn qua rất thân thiết với Ngôn Diễm Yên cũng không tiếp cận được với hắn, chẳng lẽ đây chính là khoảng cách giữa thiên tài và người thường đó sao?
Về phần Lý Hưu Xuyên… Không ai có thể quen với một cuộc nói chuyện cùng hắn….
“ Ôi chao? A Yên cậu không ở nội trú ư?” Không biết từ khi nào thì Lý Hưu Xuyên liền gọi Ngôn Diễm Yên là A Yên, hắn cảm thấy tên Ngôn Diễm Yên quá khó đọc, Ngôn Diễm Yên cũng không phản đối hắn gọi cậu như vậy, cho nên xưng hô A Yên cứ thế mà có. Vừa rồi hắn hỏi Ngôn Diễm Yên ở cùng phòng với ai, Ngôn Diễm Yên nói cậu không ở nội trú.
Ngôn Diễm Yên nghe Lý Hưu Xuyên nói thì viết xuống vở bài tập một dấu chấm hết bài, ngẩng đầu gật gật, một loạt động tác vừa nhanh lại đẹp mắt.
“ Vì sao vậy?” Đã quen với việc Ngôn Diễm Yên có thể dùng tốc độ nhanh tới biến thái mà hoàn thành bài tập nên Lý Hưu Xuyên cũng không ngần ngại hỏi tới dù thấy Ngôn Diễm Yên đang yên lặng chuản bị bài.
“ Phải đi làm thêm a.” Mở ra sách số học bắt buộc, Ngôn Diễm Yên thoải mái nói.
“ Cáp… Tại sao phải đi làm thêm? Học ở A trung áp lực học tập rất lớn a, cậu lấy thời gian đâu mà học a?” Lý Hưu Xuyên đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-song-lai/757015/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.