Chương trước
Chương sau
Thước Nhạc tin tưởng có hình mà cậu cung cấp, người nọ nhất định chạy không thoát, Cục Đặc vụ nếu chỉ chút chuyện này mà cũng không làm được thì có thể về vườn luôn đi. Chuyện của cậu lúc trước sẽ được Cục Đặc vụ xử lý như vụ án bình thường, sẽ không để nhiều người biết, cậu rất yên tâm.
Cậu vẫn nghĩ xem rốt cuộc ai lại dùng cách thức này để đối phó cậu, cậu với Khúc Phàm không có kẻ thù, thiếu gia họ Đàm trước kia cũng coi như một tên, nhưng chuyện của hắn ta đã được Lý Minh Đạt xử lý xong xuôi hết, hiện tại hẳn không còn năng lực để làm chuyện này. Ngoài ra, cậu thật không ngờ tới ai lại có thể làm ra chuyện như vậy nữa. Khả năng lớn nhất là có người trong căn cứ tiết lộ thân phận của cậu ra ngoài, nói vậy cậu cần cẩn thận hơn. Có điều, lạ là sát thủ kia không phải dị năng giả.
Dù nói sao, tính cảnh giác của cậu có chút thấp, vốn chưa từng lo nghĩ gì, cậu cũng không cố gắng tu hành, tuy rằng hôm nay tránh được viên đạn, nhưng thực tế cũng rất khốn đốn. Đương nhiên, với thực lực của cậu không cần quá mức chú ý những chuyện này, nhưng ba mẹ cùng đám nhỏ trong nhà lại không như vậy, cần tăng mạnh bảo vệ họ.
“Sư phụ…” vừa vào sân, Vương Dũng liền bước tới từ phía sau.
“Sao vậy?”
“Sư phụ, xe đi theo chúng ta còn chưa rời đi, đang đỗ ngay đầu ngõ. Có nên nói với họ vài tiếng không?”
Thước Nhạc lắc đầu, “Không cần xen vào, mục đích của họ không phải ta, nửa năm nay Cục Đặc vụ thay đổi quá nhiều, tổ trưởng tổ trọng án hẳn biết chức năng của Cục Đặc vụ, có thể muốn nhân dịp này tiếp xúc với Cục Đặc vụ. Sư phụ con trước đây là tổ trưởng tổ trong án, cũng có thể nói có quan hệ tốt, bọn họ tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này rồi, hai bên về mặt nào đó cũng có thể hợp tác một chút. TRước đây, Cục Đặc vụ vẫn luôn độc lai độc vãng, có đôi khi làm việc rất phiền phức. Chuyện này có lợi với cả đôi bên.”
Vương Dũng gật đầu, đừng thấy Cục Đặc vụ lần này chỉ tăng thêm hơn 100 dị năng giả, nhưng hơn một trăm dị năng giả này có năng lực rất mạnh, hơn nữa nhân viên đặc chủng do Khúc Phàm huấn luyện cũng bị Cục Đặc vụ hợp nhất lại, như vậy, rất nhiều việc không cần chân tay luống cuống như trước đây. Hiện tại, ở khắp các nước, ngành đặc thù đang dần hoạt động tích cực, xem ra đều có hành động lớn.
Khúc Phàm rất rõ về xu hướng hành động của Cục Đặc vụ, cũng từng nói qua với Thước Nhạc. Trước đó, Cục Đặc vụ chỉ tồn tại trong chỗ tối, xử lý một chút chuyện hoặc chú ý những dị năng giả nước ngoài xâm nhập. Hiện tại, họ chuẩn bị đưa Cục Đặc vụ ra ánh sáng, nhưng cũng không phải là để toàn bộ người dân biết sự tồn tại của những con người đặc biệt ấy mà đi tới trạng thái bán trong suốt, như vậy, họ cũng có thể hợp tác với rất nhiều ngành, cũng có thể giải quyết mọi chuyện theo cách đơn giản hơn, cũng có thể giúp cơ quan địa phương xử lý vài người xấu. Cục Đặc vụ muốn tra xét gì cũng luôn dễ hơn so với cảnh sát, bọn họ đều sử dụng những cách thức phi thường, nhưng nếu muốn đi theo cách thức thông thường về mặt pháp lý vẫn cần sự phối hợp từ những cơ quan khác.
Hiện tại, ý tưởng này vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, vẫn chưa thực sự tiến hành, có lẽ có thể bắt đầu từ đây chăng.
Vẫn không có tin từ Khúc Phàm, buổi chiều, Thước Nhạc ở nhà, nghĩ chút rồi lấy chút vải ngọc tằm từ không gian ra. Bởi vì không thêu hoa nhuộm màu gì, vải màu trắng trơn, luyện chế xong thì hơi ngả bạc, mềm mại tựa như làn da thứ hai vậy nhưng lại có chức năng phòng hộ rất mạnh, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, có linh khí bên trong khiến da thịt thoải mái, cả cơ thể tựa như toát lên vẻ nhu hòa, trơn bóng. Đây còn là vì chưa tăng thêm những tác dụng khác, nếu khắc thêm trận pháp thì sẽ còn hữu hiệu hơn. Thước Nhạc thấy nó mang lại cảm giác tựa như ngọc nên đặt cho nó cái tên Gấm Ngọc.
Bởi vì tơ ngọc tằm phải dùng phương pháp đặc biệt luyện chế, quá trình rườm rà, Thước Nhạc không làm nhiều, lần trước đã đưa Phí Dương một ít, hiện cũng không còn mấy. Trong không gian không thiếu tơ tằm nhưng cậu lười làm, thật hy vọng thím Ngô tu luyện nhanh chút, nếu có thể tiếp nhận việc này thì tốt quá.
Cầm mảnh Gâm Ngọc kia, đi vào Đông viên, nơi thím Ngô ở, “Thím Ngô…” Đi vào Đổ Tọa phòng, thấy thím Ngô đang ngồi trên kháng thêu chăn bông. Phòng mà thím Ngô ở là một gian Đổ Tọa phòng tam gian, bày trí trong phòng rất đơn gian, thu dọn sạch sẽ, phía tây có một chiếc kháng lớn, phía đông là nơi làm việc, khắp nơi đều là máy may,… Hiện tại, thím Ngô đang ngồi trên kháng.
“Thước Nhạc đó sao? Chuyện gì vậy?” Thím Ngô ngừng tay, cười hỏi, bình thường nếu không có việc cần, Thước Nhạc cũng không tới đây.
Thước Nhạc gật đầu, “Thím Ngô, Gấm Ngọc còn một khúc, cháu muốn thím giúp mọi người trong nhà làm mỗi người một chiếc áo nhé.”
Thím Ngô nhận lấy Gấm Ngọc, có chút tiếc nuối, “Ai da, thứ này dùng làm nội y có chút đáng tiếc đó.”
Thước Nhạc lắc đầu, “Thứ này nếu làm áo ngoài lại thành ra phiền phức ấy chứ, thực tế, dùng nó làm nội y lại càng thoải mái, hơn nữa chừng này cũng đủ giúp mọi người làm nội y. Chỗ này trước làm giúp cho ba mẹ, đám nhỏ, thím với chú thím Lâm. Đám Trương Hi có công phu và có ngọc bội cháu đưa là được rồi, cháu thấy các thím chẳng mang gì theo bên người, nếu gặp chuyện thì không tốt lắm, mặc thứ này trên người thì tốt rồi.”
Thím Ngô híp mắt cười, “Đi.”
Thước Nhạc lại nhìn thoáng qua chăn trên kháng, khá lớn, “Thím đang làm gì vậy?”
Thím Ngô cất Gấm Ngọc mà Thước Nhạc đưa vào túi không gian, thấy cậu hỏi vậy liền đáp, “Đây là thím chuẩn bị chăn dùng trên kháng cho cháu với Khúc Phàm, thím thấy bông mà lúc trước cháu đưa rất tốt, mà chăn kháng kia của các cháu cũng đã sờn, dùng cũng lâu rồi.”
Thước Nhạc gật đầu, nhìn kỹ là làm theo kích cỡ kháng của họ, “Hiện tại đám Trương Hi đều thường xuyên ở đây, chăn đệm mùa đông còn phiền thím Ngô chuẩn bị nữa.”
“Nói gì mà phiền với không phiền, cần làm gì thím đều rõ mà. Bông cháu đưa lần này còn tốt hơn lần trước, thím còn muốn thay toàn bộ chăn đệm trong nhà nữa đó.”
Thước Nhạc cười cười, “Dù sao chuyện này trong nhà cũng đều giao cho thím Ngô cả, thím cứ liệu rồi làm thôi ạ.” Quả bông trong không gian của cậu đã chín rất lâu rồi mà chưa hái, đã lớn như quả bóng chuyền rồi, trắng như tuyết lại bông bông, chất lượng rất tốt. Lúc đi ra ngoài du lịch, thím Ngô đã nói muốn chút bông, cậu liền hái một chút trong không gian đưa hết cho thím để thím dùng dần, giờ trong không gian lại có thêm bông chín, thành ra lại tốt. Tuy nhiên, bông trong tay thím Ngô cũng đủ dùng rất lâu.
Rời khỏi phòng thím Ngô, Thước Nhạc nghĩ hẳn nên giúp bọn nhỏ làm pháp khí, loại giống như nhẫn của cậu và Khúc Phàm có thể thu vào trong cơ thể, như vậy cũng có thể phòng trường hợp không muốn đeo mà thu vào.
Mới vừa quay về gian nhà giữa ở Tây viện thì nghe tiếng nhóm ngỗng kêu lên, Trương Hi vẫn luôn bảo vệ bên sân của cha mẹ, Vương Dũng cũng không biết đã đi đâu, nghe tiếng thì có vẻ có người tới.
Đi ra nhị môn, thấy trước cửa Nguyệt Lượng có ba người đàn ông khoảng hai ba mươi tuổi, đang bị đám ngỗng nhà họ vây quanh. Ngoại trừ Tuyết Quan và Quốc Sắc, mấy đứa khác đều đã bắt đầu cắn, mấy đứa đều miệng sắt răng đá, ừm, chúng nó không có răng đá, nhưng mỏ kia tuyệt đối còn lợi hại hơn cả miệng sắt nữa, nếu cắn thực sự thì không ai chịu được, Thanh Ba còn nâng cả chân ngỗng nên quạt vào mặt người nọ.
Ba người đàn ông nhất thời có chút bận rộn quơ loạn, trong mắt người bên phải hiện vẻ tàn nhẫn, nâng tay chém một dao xuống Đại Văn dưới chân hắn.
Thước Nhạc lập tức thấy không tốt, “Dừng tay.” Còn chưa nói dứt lời đã sử dụng tinh thần lực bao lấy mấy con ngỗng, giúp chúng nó cản lại đòn tấn công.
Bảy con ngỗng này tuy rằng chưa hóa yêu, nhưng linh thức của chúng nó đã phát triển hoàn thiện, chỉ còn thiếu chút cơ duyên, Thước Nhạc trước đó muốn để chúng nó trông cửa cũng vì ngỗng tuy rất lớn nhưng cũng không quá bắt mắt, phải biết dáng vẻ của chúng cũng không khác thiên nga mấy, nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta hơi ngạc nhiên thôi. Một nguyên nhân khác là muốn giúp chúng nó thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với con người, sơm ngày hóa yêu, mà chủ yếu nhất là Thước Nhạc phát hiện yêu đều có một loại trực giác đặc biệt, bọn họ có thể cảm nhận được người khác có ác ý hay không? Lam Tử và Kim Cương trước đó cũng đã có trực giác như vậy, mà yêu thì mạnh hơn con người về khoản này, bọn họ gần như bằng bản năng có thể phán đoán người khác có tốt với họ hay không, có uy hiếp họ hay không, có tồn tại ác ý hay không?
Vừa rồi khi thấy đám ngỗng tấn công ba người, Thước Nhạc liền nghĩ ba người này tới với mục đích xấu, không chờ cậu ngăn cản đã thấy đám đó tự động tấn công.
“Dừng tay, mấy người là ai? Đến đây làm gì?” Thước Nhạc có chút tức giận, ba người này đều là dị năng giả.
“Viện trưởng Thước, chúng tôi thuộc Cục Đặc vụ, bên trên ra lệnh cho nhóm chúng tôi đến bảo vệ cậu.” Người lớn tuổi đứng phía trước lộ ra vẻ cười, nói với Thước Nhạc.
Viện trưởng Thước? Trong đầu Thước Nhạc hiện lên rất nhiều suy nghĩ, không ngừng truy hỏi, “Cục Đặc vụ? Chứng minh?”
Người nọ lấy từ trong ngực ra một tờ giấy chứng nhận, hai người khác cũng cùng đưa chứng nhận qua, hắn muốn đi tới, vừa nhấc chân đã bị Thanh Ba quạt cho một cái, người nọ thét lớn một tiếng, Thước Nhạc thấy rõ trong mắt hắn ta hiện lên tia độc ác, trong lòng càng thêm hoài nghi.
Xích Vũ nhảy đến ngậm lấy chứng nhận trong tay hắn ta, lắc lắc đi tới trước mặt Thước Nhạc, vừa mở ra thì thấy Cục Đặc vụ, ngành bên trong là bộ phận bảo vệ của Cục Đặc vụ, tuy nhiên cũng không khiến người ta tin tưởng được.
“Kim Túc, đi gọi tiểu Nam tới đây.” Cầm giấy chứng nhận trong tay gõ gõ, Thước Nhạc nhìn ba người trước mặt. Khúc Phàm tìm người đến bảo vệ cậu là chuyện bình thường, dù sao sau này hắn không thể ở mãi trong nhà, vì đề phòng nguy hiểm, Khúc Phàm nhất định sẽ tìm người đến đây. Dù sao đám nhỏ cùng người lớn trong nhà rất nhiều, cả khu nhà lớn như vậy lại cách xa nhau, sợ sẽ có nguy hiểm đột ngột ập đến. Khúc Phàm hẳn đã hạ quyết tâm diệt trừ đám người này, trước đó còn muốn thả lưới lớn bắt cá to, hiện tại không cần đợi nữa, hai ngày này khẳng định sẽ “chăm sóc” đặc biệt với đám này, cũng sợ sẽ có “chó cùng rứt giậu”.
Chỉ là nếu thực sự phái người tới, Khúc Phàm cũng sẽ không phái người xa lạ đến, lúc trước người được hắn huấn luyện rất nhiều, cũng không ít người thức tỉnh dị năng, trải qua nửa năm huấn luyện, thực lực cũng không yếu. Cho dù bên trên có phái người tới cũng sẽ tìm người có thể tin tưởng hoặc người mình quen thuộc, nhưng mấy tên này lại là người thuộc bộ bảo vệ?
Kim Túc có tốc độ nhanh nhất trong đám ngỗng, chưa cần đến nửa phút đã tìm tiểu Nam đến đây, “Anh Dương, sao các anh lại đến đây?” Tiểu Nam vừa đến nhị môn, thấy ba người thì vui vẻ hỏi.
“Tiểu Nam, mấy người quen nhau?” Thước Nhạc nhìn đồ đệ nhà mình cười nói.
Tiểu Nam gật đầu, “Trước đây bọn con từng cùng làm việc.”
Thước Nhạc híp mắt cười, “A, ba người họ do căn cứ phái tới bảo vệ chúng ta, nếu con đã quen thì tiểu Nam con sắp xếp chút đi.” Nói xong bước hai bước, đưa giấy chứng nhận cho đám bọn họ, “Vừa rồi thật ngại quá, mấy ngỗng này bình thường cũng rất bảo vệ cửa nhà, thấy người không quen sẽ cắn mấy miếng, không làm hại các cậu chứ.” Nói xong cúi đầu vỗ vỗ đầu Tuyết Quan, “Tuyết Quan mang bọn nó lui ra đi, sau này không cần cắn loạn.”
Tuyết Quan gật gật đầu, kêu hai tiếng nga nga, mang theo mấy đứa đi vào Đổ Tọa phòng.
Thấy bọn nó rời đi, lại có chút xin lỗi nhìn ba người, “Thật ngại quá, đều do tôi bình thường không quản chặt, đám súc vật cũng không thể quản hết được.”
Ba người kia đều đầy vẻ tươi cười, “Không sao không sao.”
“Tiểu Nam, đợi lát nữa chú Lâm lấy chút thuốc mỡ, đưa ba vị dùng.”
“Dạ, sư phụ.”
Thước Nhạc xoay người đi vào trong viện, qua Nhị môn, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.