*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hô—đến nơi.” Xe rẽ vào ngõ nhỏ, Thước Nhạc cười nói.
“Nhớ nhà rồi?” Khúc Phàm quay qua nhìn cậu.
“Ừm, nhớ con. Tuy nhiên, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi chút cũng tốt, khi nào anh nghỉ chúng mình lại đi.”
Khúc Phàm hơi cong miệng, có chút ý vị thâm tường nói, “Được đó, anh cũng rất mong chờ.”
Khẹc khẹc—Vàng từ ghế phía sau nhảy lên ghế trước, chỉ chỉ phía trước. Thước Nhạc nhìn theo, “Ủa, đó là gì thế?” Phía trước có một chiếc xe tải đỗ trước cửa gara.
“Không biết, phải chăng nhà anh cả lại mua gì rồi?”
“Đi xuống xem thử.” Thước Nhạc mở cửa xe, Vàng đứng trên vai cậu.
Đi vào cửa, thấy chú Lâm đang ở đây, chỉ huy vận chuyển đồ mang vào, từng thùng từng thùng, không biết đựng gì nữa, “Chú Lâm, chuyện gì vậy?”
Thấy cậu và Khúc Phàm, chú Lâm rất vui vẻ chào đón, “Hai đứa về rồi đó à, sao không điện về trước. Hai đứa không biết mấy thứ này sao?” Chú Lâm nói xong lại rất có hứng thú mà nhìn Vàng, Vàng nhe răng cười, vươn tay trên trán khua tay múa chân, kính lễ.
Khúc Phàm dùng thần thức quát qua, bên trong là một vài đặc sản phía Nam, vỗ vỗ bả vai Thước Nhạc, “Đây là Tống gia tặng.”
Thước Nhạc mở to mắt, nhìn đám thùng mà công nhân đang bốc dỡ, cũng dùng thần thức quét thử. Ai, Tống gia này cũng thật có tâm, bên trong có rất nhiều loại, hẳn mua được từ nhiều nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/757212/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.