“Vinh Bác không ở trên núi sao, chúng ta đến cả tuần rồi mà vẫn chưa thấy nó.” Ngồi trong phòng khách ở nhà cũ trên núi, Khúc Phàm hỏi.
Tống Hiên Húc rót nước cho hai người, “Tống Bác tới Thượng Hải với đám nhỏ nhà Cơ gia, lần sau Vinh Bác sẽ đến Yến Kinh bái phỏng.” Các lão nhân Tống gia cũng coi như thông minh, mấy ngày nay không hề xuất hiện, giao mọi chuyện tiếp đãi cho mấy anh em Tống Hiên Hàm, Khúc Phàm và Thước Nhạc cũng tự tại hơn nhiều.
“Được, sau này có dịp hãy đến nhà chơi, ngày đó chúng ta theo Vinh Phi với Dung Dung đến đây, nếu sau khi họ đến Yến Kinh học mà có thời gian cũng có thể đến chơi.” Thước Nhạc cười mời.
Tống Hiên Húc nghe vậy, hai mắt sáng lên, “Vậy làm phiền rồi, mấy ngày nay mấy đứa nhỏ lên núi chơi, tối qua mới trở về, đợi lát nữa gọi mấy đứa tới, làm quen lần nữa.”
“Khách sáo quá.” Hai người họ tất nhiên hiểu ý của hắn, tất nhiên sẽ không từ chối.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay gì khác, bọn họ đang nói chuyện liền thấy Tống Vinh Phi và Tống Dung Dung đi tới, “Nào nào, Vinh Phi, Dung Dung, mấy đứa đến làm quen chút, chào hai chú đi.” Nghe Tống Hiên Húc nói vậy, Thước Nhạc và Khúc Phàm thiếu chút nữa phì cười, chú, ha ha.
Hai người Tống Vinh Phi ngày đó thấy tình huống trong nhà tất nhiên biết hai người bất phàm, lúc này tất nhiên không dám chậm trễ, đều cung kính tiến lên nói, “Chào hai chú ạ.”
Thước Nhạc cười, lấy từ đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/757211/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.