Từ nhà quay về, Khúc Phàm vô cùng vui vẻ, đại ca trải qua hơn nửa tháng, tâm tình cũng đã gần như khôi phục. Cho dù, anh đối với Viên Lệ Bình còn tình cảm hay không, ly hôn cũng là một sự giải thoát với anh. Hiện tại, tựa hồ còn khôi phục tốt hơn cả lúc trước nữa.
Lại nói, tính cách hai anh em họ cũng thật giống nhau, nhưng Khúc Phàm vì bị bắt cóc lần đó mà trầm ổn hơn so với Khúc Bình. Khúc phụ tin rằng dùng roi đòn mới nuôi dưỡng được đứa con có hiếu, từ nhỏ rất nghiêm khắc với hai anh em, nếu đã làm sai chuyện gì thì nhất định phải bị phạt. Khúc Phàm còn tốt chút, sống ngay thẳng, tính tình chính trực, cho dù phần lớn đều bị đánh vì người khác, thường thường Khúc ba còn muốn nói câu đáng đánh. Khúc Bình không giống vậy. Anh từ nhỏ đã thông minh, có thể bởi Khúc ba quản quá nghiêm, trong lòng anh có chút phản nghịch. Thời niên thiếu gây ra không ít chuyện, Khúc ba vì anh mà rất nhọc lòng. Năm cấp ba ấy, Khúc ba nói nếu anh có thể thi đỗ vào trường đại học hạng nhất thì sẽ không quản anh nữa. Khúc Bình cũng liều mạng, thành thật học tập một năm đủ khiến anh có thể đỗ vào trường trọng điểm. Vốn Khúc ba còn tưởng sau này không thể quản lý con trai nữa, không nghĩ rằng Khúc Bình sau khi trải qua giai đoạn đó, khi vào đại học thì trở lên trầm tĩnh hơn nhiều, rất ít khi gây chuyện. Dần dần, Khúc ba cũng không xen vào nữa, chuyện mà đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/757128/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.