“Ta thật sự không phải trộm…” Huyền Chân Tử bị trói rất chặt, cả người ướt đẫm, đáng thương hề hề nhìn đám nhóc trước mặt.
“Nói dối…Ka ka… tuyệt đối là nói dối…” Không đợi những người khác nói gì, Lam Tử dùng cánh mình chỉ vào ông lão ăn mặc quái đản, tóc tai kỳ quái trước mặt, vô cùng đánh khinh. Cánh kia bị nó dùng như bàn tay khép lại, dùng phần mũi nhọn tựa như ngón tay chỉ vào Huyền Chân Tử, mà tay còn lại thì ra vẻ như đang chống eo, rất có bộ dáng chính khí nghiêm trang. Cổ Dã nhìn mà ngốc lăng luôn.
“Đúng, nếu không phải trộm sao lại trốn sau cây?” Phi Phi tựa như một chuối pháo đốt vang dội, la to lên. Nếu không phải còn có người ngoài ở đây, nó nhất định đã bay lên luôn rồi.
Huyền Chân Tử thấy mình hết đường chối cãi không thể nói gì nữa, đối mặt với đám nhóc này, ông cảm thấy mình sống hơn một trăm năm đều chẳng có ích gì cả. Vốn ông đến nhà bạn già bên này làm khách, buổi tối uống chút rượu, lúc về dùng phi kiếm mình vừa luyện chế, đi ngang qua nơi này phát hiện linh khí trong sân rất nồng, nhất thời tò mò hạ xuống. Ông cũng không biết bản thân sao lại xui vậy, gặp phải một nhóc quỷ, lơ là chút đã bị đập ngất.
Mấy đứa lớn trong phòng đều có thể nhìn ra ông lão bân bẩn này mặc áo đạo dài, tóc dài, lấm la lấm lút này không phải người bình thường. Bọn họ có cách tự phán đoán, tuy ông lão này nhìn rất đáng khinh, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh-kim-lien-thien/756915/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.