Tống Kỳ từ trên sân võ đi xuống, muốn đi xem Tống Thiên Tinh thi đấu, nhưng lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc vẫn luôn dõi theo cô, dọa đến mức cô còn tưởng là người hâm mộ gì gì đó.
Tuy nhiên, cô sớm biết rằng không thể nào là người hâm mộ, với tính tình láo nháo này của nguyên thân, ngay cả khi có dáng dấp ưa nhìn, khả năng đây là kẻ thù vẫn cao hơn nhiều so với người hâm mộ.
"Tống Kỳ."
Bạch Lạc Âm tuy bên ngoài lạnh như băng, nhưng giọng nói lại mang theo sự mềm mại của phương ngữ Ngô Nông* phương nam, trong lúc vô tình bí mật mang theo một phần dịu dàng, tuy rằng Tống Kỳ hiểu rõ đây chỉ là ảo giác, Bạch Lạc Âm làm sao hiểu được dịu dàng là gì.
"Gì thế?"
Mặc dù Tống Kỳ rất thích nhân vật Bạch Lạc Âm này, nhưng mối quan hệ giữa nguyên thân và nàng ấy không tốt lắm, cho nên Tống Kỳ chỉ có thể chiếu theo lô-gích hành vi của nguyên thân mà hành xử.
"Ngươi đừng qua đây, trong thời gian diễn ra khảo hạch mà lén lút đánh lộn là vào Giới Luật đường đó."
Nhìn thấy Bạch Lạc Âm đi về phía mình, Tống Kỳ lập tức nhắc nhở nàng, nhưng nghĩ lại, Bạch Lạc Âm không phải là người hay chủ động gây hấn, trước đây cô luôn là người gây sự trước, bây giờ nàng ấy hà cớ gì muốn đánh cô.
Bạch Lạc Âm sững sờ tại chỗ, khóe môi hơi cong lên, nói: "Nếu thực sự đánh lộn, ta cũng chưa chắc có thể đánh bại ngươi."
Nghe được câu này, trong lòng Tống Kỳ lộp bộp một chút, sau đó nhìn vẻ mặt sáng tỏ của của Bạch Lạc Âm, cứ có cảm giác Bạch Lạc Âm đã phát hiện ra bí mật động trời của bản thân.
"Ngươi, ngươi nói cái gì thế, ngươi đang trêu chọc ta sao!"
Tống Kỳ ra vẻ tức giận, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Bạch Lạc Âm, cả giận nói: "Không phải ta mới thua ngươi có vài lần sao, ngươi có cần phải cố ý tới đây trêu chọc ta?"
Tuy giọng nói của Tống Kỳ không lớn, nhưng cuộc tranh chấp giữa cô và Bạch Lạc Âm đã thu hút không ít cái liếc mắt của nhiều người. Mọi người đều biết Tống Kỳ và Bạch Lạc Âm bất hòa với nhau, Tống Kỳ còn ba lần bốn bận chủ động khiêu chiến Bạch Lạc Âm, mà mỗi lần đều kết thúc bằng thất bại của Tống Kỳ, vì vậy bây giờ không có gì ngạc nhiên khi các nàng lại bắt đầu cãi nhau.
Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng bà trùm cãi nhau Tống Kỳ là người sai.
Bạch Lạc Âm không nói gì, nàng khẽ cười một cái, nói: "Ta đã nhìn ra rồi."
Nhìn ra gì cơ, Tống Kỳ luống cuống, rốt cuộc nhìn ra gì cơ chứ, chẳng lẽ Bạch Lạc Âm nhìn thấy hôm nay cô mặc đồ lót màu đỏ sao? Sau buổi khảo hạch hôm nay, cô hẹn bạn cùng phòng chơi mạt chược, quần lót đỏ là đạo cụ thiết yếu ấy mà!
"Hy vọng có cơ hội đụng mặt nhau."
Bạch Lạc Âm nói xong, liền xoay người rời đi, căn bản không cho Tống Kỳ cơ hội suy nghĩ nào. Mặc dù trong đầu Tống Kỳ có rất nhiều suy đoán trên trời dưới đất, nhưng chỉ cần cô động đậy chút nếp nhăn trên não, cô cũng biết lời của Bạch Lạc Âm có hàm ý gì.
Bạch Lạc Âm dường như đã biết cô giấu nghề.
Nhắc mới nhớ, trong Thần Kiếm môn, Bạch Lạc Âm là người giao đấu với cô nhiều nhất, tiếp theo là Thường Duyệt Duyệt. Thường Duyệt Duyệt thường giao đấu bằng võ mồm ba xu, nhưng Bạch Lạc Âm lại không hay nói ra những lời tàn nhẫn như thế, luôn trực tiếp rút kiếm, vậy cũng không có gì lạ khi nàng ấy phát hiện ra chuyện cô giấu nghề.
Tống Kỳ nhìn Thường Duyệt Duyệt xa xa đang được các sư muội đỡ lấy rời đi, không khỏi đảo mắt một cái. Nếu không phải Thường Duyệt Duyệt thực sự quá yếu, khiến diễn xuất của cô trở nên vụng về, làm sao Bạch Lạc Âm sẽ phát hiện?
Thôi, phát hiện thì phát hiện đi, trong lòng ai mà chẳng có bí mật, chỉ cần cô không sử dụng Tửu Tiên Thất Thức, vậy thì mọi thứ đều ổn.
[Nội tâm của cô hơi bị kịch tính luôn á.]
Lúc này, giọng nói điện tử của hệ thống lại truyền đến, lần này vẫn ra cà khịa cô, Tống Kỳ liền thấy phiền lòng.
[Mày quản tao.]
Tống Kỳ bị đưa vào thế giới này một cách khó hiểu, bây giờ còn không cho người ta kịch tính một phen?
[Vừa rồi tôi mới hỏi cấp trên, tại sao phải lấy tua kiếm.]
[Sao sao?]
So với suy đoán của Bạch Lạc Âm, Tống Kỳ để tâm chuyện này hơn, suy cho cùng chuyện này quyết định cô có thể tiếp tục tồn tại hay không!
[Cấp trên nói sau này cô sẽ hiểu.]
Tống Kỳ nở một nụ cười tê tái, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, cô không ngừng tự nhủ trong lòng, thế giới này thực sự rất mỹ lệ, không khí thật trong lành, cho nên không thể tức giận được.
[Mày giải thích, như chưa từng giải thích.]
Hồ Đồ, không hổ là mày!
**
Kết quả khảo hạch đệ tử không khác nhiều so với nguyên tác, Tống Thiên Tinh giành được ngôi nhất bảng, Bạch Lạc Âm hạng hai, Đoạn Thanh Y hạng ba, hai người còn lại Tống Kỳ không nhớ tên, chỉ là người qua đường hạng A, Tống Kỳ cũng không thèm để ý.
Ngoài Bạch Lạc Âm, Đoạn Thanh Y đã trợ giúp rất nhiều cho Tống Thiên Tinh ở giai đoạn giữa và cuối, Tống Kỳ đương nhiên phải ghi nhớ tên người này.
Điểm khác biệt duy nhất trong khảo hạch đệ tử lần này so với nguyên tác đó là Tống Kỳ trở thành đệ tử hạng A. Cô khiêu chiến một đệ tử hạng A, chiến thắng, sau đó trở thành đệ tử hạng A, đây cũng là vì để nhận được nhiều bạc hơn.
Tống Kỳ không có hứng thú với tài nguyên của đệ tử hạng A, nhưng cô vĩnh viễn luôn có hứng thú với tiền bạc. Đệ tử hạng A nhận được gấp đôi bạc so với đệ tử hạng B, cô cần tiết kiệm tiền ngay từ bây giờ, miễn cho về sau cần tiền lại không một cắc dính túi.
...Hệ thống Hồ Đồ kia không đáng tin cậy, chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Lục Tiểu Minh rớt xuống hạng C, giống y hệt nguyên tác. Tống Kỳ trước tiên chạy ngay tới hiện trường trêu hắn, nhưng trêu thì trêu, để an ủi Lục Tiểu Minh, Tống Kỳ đến chỗ bác gái nhà ăn mua hai cái bánh đậu xanh cho Lục Tiểu Minh.
Tát một cái, lại cho một viên kẹo, cãi nhau ì xèo thì cãi nhau ì xèo, nhưng Lục Tiểu Minh khó chịu, Tống Kỳ vẫn sẽ chiếu cố hắn.
Tống Thiên Tinh giành được ngôi nhất bảng, có thể đưa ra một yêu cầu. Nhiều năm qua, người đạt vị trí nhất bảng trong kỳ khảo hạch đệ tử trước sự kiện Đại hội anh hùng thiếu niên luôn yêu cầu một quyển kiếm pháp cao siêu, trong nguyên tác Tống Thiên Tinh yêu cầu một quyển công pháp rèn luyện thân thể, nhưng hiện tại vì Tống Kỳ, cơ hội này đã bị lãng phí.
Tống Kỳ ít nhiều cảm thấy có phần áy náy, sau khi khảo hạch đệ tử chấm dứt, cô tìm được Tống Thiên Tinh, nhưng rất nhiều lời muốn nói lại đọng trên môi, Tống Kỳ không sao mở miệng được.
"Con bé ngốc này."
Tống Thiên Tinh thấy Tống Kỳ muốn nói lại thôi, người xung quanh đến đến đi đi, đều nhìn về phía hai anh em, một phần tò mò có phải Tống Kỳ lại gây ra rắc rối gì nữa hay không, đang nhờ vả Tống Thiên Tinh giải quyết giùm.
"Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, rồi sẽ luôn có những kỳ ngộ khác, nhưng em gái thì chỉ có một."
Tống Thiên Tinh quả thực là một người anh tốt, tâm tư không xấu xa, lại đối xử chân thành với người khác, đó là lí do vì sao hắn đã kết giao được rất nhiều bằng hữu, vì sao lại nhận được nhiều cánh tay tương trợ như thế.
Nhưng Tống Kỳ luôn cảm thấy, nếu ở trong hiện thực, cuộc đời của Tống Thiên Tinh như thế lại quá mức suôn sẻ, có đôi khi quá mức thanh khiết, sẽ càng dễ rơi vào thất vọng và vòng xoáy ta lừa ngươi gạt.
"Ừm."
Tống Kỳ nhẹ nhàng đáp lại, nói tiếp: "Ta bảo đảm khi đến Thiên Sơn, ta sẽ không gây phiền phức."
"Được."
Đại hội anh hùng thiếu niên được tổ chức tại Thiên Sơn, người giành được chức vô địch hàng năm sẽ trở thành tâm điểm chú ý khắp chốn giang hồ, nghĩ lại, Ôn Vãn Tịch cũng từng giành được chức vô địch ở Đại hội anh hùng thiếu niên bảy năm trước, danh tiếng nhất thời đồn xa vạn dặm.
Lần này ngoài cuộc tương phùng với Ôn Vãn Tịch ở Đại hội anh hùng thiếu niên, còn tương phùng người tiền nhiệm của Ôn Vãn Tịch, Từ Ngạn của Thái Hư môn. Trong truyện, Từ Ngạn được miêu tả là có vẻ ngoài trông giống Phan An**, ôn hòa nho nhã lại lễ độ, ai gặp một lần đều nảy sinh thiện cảm.
Năm đó Ôn Vãn Tịch rất thích Từ Ngạn, thậm chí còn muốn cùng Từ Ngạn trở về Thái Hư môn, Vũ Dã làm sao có thể để chuyện này xảy ra, nên đã uy hiếp Từ Ngạn. Từ Ngạn sợ chết, cả đêm dọn đồ cuốn chiếu chạy trốn trở về Thái Hư môn, từ đó cắt đứt liên lạc với Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch từng đi tìm hắn, nhưng ngay sau đó hoàn toàn từ bỏ hy vọng, kể từ đó hai người một ngả đường ai nấy đi.
Cuối cùng, Từ Ngạn chết ở dưới kiếm của Ôn Vãn Tịch trong cuộc khởi nghĩa thảo phạt nàng, thời điểm đọc sách, Tống Kỳ chỉ cảm thấy sảng khoái cả người. Một người đàn ông không có trách nhiệm, tuyệt tình tuyệt nghĩa, nên có kết cục như vậy.
Dù đã hứa với Tống Thiên Tinh sẽ không gây chuyện, nhưng Tống Kỳ không đảm bảo rằng nếu nhìn thấy Từ Ngạn, cô sẽ không ngấm ngầm tập kích hắn để trút hận trong lòng hay không.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Tống Thiên Tinh phát hiện Tống Kỳ đang ngẩn người, gần đây Tống Kỳ thường hay thất thần, Tống Thiên Tinh lo lắng cô có tâm sự, một mình chán nản đến phát rồ.
"Không có gì, chỉ nghĩ đến việc có thể đến Thiên Sơn, được mở mang tầm mắt, thấy được bản lĩnh của các vị anh hùng tề tụ từ khắp mọi nơi, liền cảm thấy vừa hồi hộp vừa chờ mong."
Tống Kỳ nở một nụ cười ngọt ngào với Tống Thiên Tinh, lại âm thầm nổi da gà, chỉ cảm thấy bản thân như thế này hoàn toàn không phù hợp với tính khí vốn dĩ của cô.
Tống Thiên Tinh sững sờ một hồi, sau đó cười nói: "Trời sắp tối rồi, trở về đi, đến chỗ bác gái ăn nhiều một chút, còn đủ tiền hay không?"
"Đủ tiền đủ tiền."
Tống Kỳ cảm thấy Tống Thiên Tinh thực sự là một người anh tốt trăm phần trăm, hỏi han ân cần, lo lắng xem mình có đủ tiền hay không, lo lắng có phải mình có tâm sự hay không, còn lo lắng liệu mình có bị ức hiếp hay không, cũng khó trách Tống Kỳ nguyện ý đem hào quang vốn dĩ thuộc về mình nhường cho Tống Thiên Tinh.
Tống Kỳ còn có tiệc mạt chược, đây là một hoạt động giải trí của cô và những người bạn cùng phòng, không có cá cược, người thua nhiều nhất sẽ quét dọn vệ sinh trong ba ngày. Sau khi tạm biệt Tống Thiên Tinh, Tống Kỳ đến nhà ăn tập hợp với bạn cùng phòng, ăn tối xong, bốn người về phòng làm thần đổ xúc xắc. Ngôn Tình Trọng Sinh
"Tống sư tỷ lần khảo hạch này thực sự lợi hại nha, đã được thăng cấp lên đệ tử hạng A rồi."
Người nói chuyện chính là Kiều Thiến, thân hình mũm mĩm, có quan hệ tốt nhất với Tống Kỳ trong bốn người.
"Đúng vậy, nhưng sao hôm nay không thấy Mạnh sư tỷ, không phải nàng ấy thích đi chung với Tống sư tỷ nhất sao?"
Một cô gái nhỏ nhắn khác nói, nàng là Chung Hiểu Nhụy, thích đút đồ ăn vặt cho Kiều Thiến nhất.
"Ta không biết nữa, hôm nay bận quá, không có chú ý tới nàng."
Tống Kỳ tùy ý trả lời một câu, sau đó lại cười thầm trong lòng, cô đương nhiên biết lí do vì sao. Tâm tư trà xanh vậy mà tinh tế, mấy ngày nay cô lãnh lãnh đạm đạm với Mạnh Điềm, nàng tự nhiên biết không thể mặt dày mày dạn dán dính lấy cô nữa, chỉ có thể tìm cách khác để tiếp cận Tống Thiên Tinh.
"Nhưng lần này Mạnh sư tỷ vẫn dừng lại ở hạng B, không phải võ công của nàng ấy luôn cao hơn Tống sư tỷ sao?"
Một cô gái cao cao gầy gầy lên tiếng, nàng là Dư Kỳ, là người thích hóng hớt nhất trong bốn người, tâm tư không xấu, chỉ đơn thuần thích tám chuyện hóng hớt.
"Ta gặp may đi, sư huynh hạng A đó không được khỏe trong người, đại khái là cái vận cức chó này không bỏ rơi ta."
Tống Kỳ hờ hững nói một câu, đột nhiên hai mắt sáng lên, hét lớn: "Ù, ù!"
Tống Kỳ mở ra mạt chược trong tay, cười đến xán lạn, thầm nghĩ chiếc quần lót màu đỏ thật có tác dụng, nãy giờ đánh mười ván, cô đã ù tám ván rồi.
"Không phải chứ, Tống sư tỷ, Xập Xám Díu!"
Kiều Thiến đè tay lên nhân trung của mình, giả vờ ngất xỉu, kiểu này mà chơi có cá cược, các nàng sẽ thua trắng mất.
[Tống Kỳ.]
Tống Kỳ: [Gì? Đang chơi mạt chược, đừng làm phiền tao.]
Hồ Đồ: [Có một nhiệm vụ phụ tuyến, nếu hoàn thành, cô có thể nhận được 50 lượng bạc.]
Tống Kỳ đột ngột đứng lên, mặt mày gấp gáp, vào lúc chuẩn bị buột miệng thốt ra từ "muốn" thì đã phanh xe lại kịp.
[Muốn!]
Tiền đó! Đây là tiền đó!
"Tống sư tỷ, ngươi sao thế?"
Bây giờ Tống Kỳ mới nhận ra phản ứng của mình dường như quá kích động, giống như có kim châm đâm vào mông, cả người nhảy bắn lên.
"Ta... muốn đi giải quyết nỗi buồn."
- -----------------
Chú thích:
- Phương ngữ Ngô Nông/Tiếng Ngô: là một nhóm ngôn ngữ lớn thuộc nhánh Hán của ngữ hệ Hán-Tạng. Tiếng Ngô được nói ở phần lớn tỉnh Chiết Giang, thành phố Thượng Hải, Nam Giang Tô, cũng như một số phần nhỏ hơn của các tỉnh An Huy, Giang Tây và Phúc Kiến. Tiếng Ngô hiện đại có nguồn gốc từ nước Ngô và nước Việt thời Xuân Thu. Hai nước này nằm ở khu vực tỉnh Giang Tô và Chiết Giang hiện nay. (nguồn: Wikipedia)
- Phan An (247-300): vốn tên là Phan Nhạc, tự An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An, người Trung Mưu, Huỳnh Dương, là một nhà văn thời Tây Tấn. Nhờ nhan sắc lấn át cả phái đẹp, Phan An được ngợi ca là đệ nhất mỹ nam thời cổ đại, đứng trên cả Lan Lăng Vương, Tống Ngọc và Vệ Giới. (nguồn: Wikipedia)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]