Tống Kỳ làm sao có thể nghĩ tới, hệ thống đã Hồ Đồ thì thôi đi, lại còn là Thần Điêu Đại Bịp, vô cùng bịp!
Đêm hôm khuya khoắt, ngoại trừ đệ tử đang tuần tra trên núi, vạn vật bên trong Thần Kiếm môn đều chìm vào yên tĩnh, lẽ ra đang là khoảng thời gian mọi người nghỉ ngơi, nhưng Tống Kỳ lại đang đào đất ở ngọn núi phía sau.
"Hồ Đồ, nếu mày là người, tao nhất định bóp chết mày!"
Tống Kỳ hận đến nghiến răng ken két, nhưng không dám nói quá lớn, sợ đệ tử đang tuần tra trên núi nghe thấy.
[Nhiệm vụ phụ tuyến là như vậy đó, tôi biết làm sao được, tôi cũng rất tuyệt vọng!]
Tống Kỳ hít một hơi thật sâu, quyết định không so đo với hệ thống Hồ Đồ này nữa. Nhưng cô đã đào một canh giờ, cũng không nhìn thấy ngọc bội nào, thậm chí cô còn hoài nghi có phải Hồ Đồ đã nói sai địa điểm hay không.
Nhiệm vụ phụ tuyến này cũng thật bịp bợm, một khi đã tiếp nhận rồi thì không thể hoàn tác, nếu không hoàn thành được thì sẽ bị trừ một ít giá trị may mắn. Hơn nửa đêm, bắt người ta đến núi sau đào đất tìm ngọc bội, nếu bị phát hiện, nhất định nhìn không khác gì mắc bệnh tâm thần.
[Đúng rồi Hồ Đồ, giá trị may mắn là cái gì?]
Lúc trước Tống Kỳ muốn hỏi, nhưng không ngờ lại quên mất, qua nửa tháng rồi mới nhớ ra chuyện này.
[Cái này giống như một loại tiền tệ, khi cô tích lũy được 100 điểm giá trị may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-he-thong-ho-do-theo-duoi-vai-ac/2502233/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.