Chương trước
Chương sau
"Sao nào? Chẳng lẽ là của người trong lòng tặng à?"

Trình Doanh vui vẻ cười to, người nói vô tình, người nghe lại hữu ý.

Người trong lòng gì gì đó, làm sao có thể chứ cô chẳng qua là... không thể chấp nhận được kết cục của Ôn Vãn Tịch.

"Đây là rượu yêu thích của ta, đương nhiên không thể đưa cho ngươi, người trong lòng gì gì đó không tồn tại."

Tống Kỳ sờ sờ lỗ tai đang phát nhiệt của mình, lập tức rút trường kiếm ra, hỏi: "Hôm nay còn xem hay không?"

"Xem chứ!"

Trình Doanh đặt rượu ngon sang một bên, thấy Tống Kỳ không nói hai lời liền sử dụng Tửu Tiên Thất Thức, lần diễn tập này có uy lực hơn bất kì lần nào trước đó, thế kiếm càng mạnh mẽ ác liệt hơn.

Khi Tống Kỳ đến đây đã uống một chút rượu, là rượu do Ôn Vãn Tịch đưa cho, có hai phần men say, đây cũng chỉ để làm cho Tửu Tiên Thất Thức có thể khai triển càng thêm tinh tế sâu sắc hơn.

Diễn tập hoàn tất, Trình Doanh nhịn không được vỗ tay: "Lợi hại đó nhóc con, diễn tập thực sự không tệ, có thể nói là vừa có hình thể vừa có cả tinh thần."

Tống Kỳ liếc mắt nhìn Trình Doanh nói: "Đó là đương nhiên~"

"Xem ra ta có thể dạy ngươi một bộ nội công tâm pháp, chỉ có điều ngươi phải cẩn thận chút đừng để lộ ra ngoài."

Lại nói cho đến nay Trình Doanh mới chỉ dạy cho cô một bộ Tửu Tiên Thất Thức, nội công tâm pháp tạm thời vẫn còn không dùng đến. Tửu Tiên Thất Thức tiêu hao nội lực tương đối ít, tâm pháp cơ bản của Thần Kiếm Môn, Thần Kiếm Quyết đã đủ dùng.

Truyền thụ nội công tâm pháp cho cô có lẽ là để chuẩn bị cho việc học Túy Mộng Thập Tam Thức.

Trình Doanh có ba bộ tuyệt học, thứ nhất là Tửu Tiên Thất Thức, thứ hai là Túy Tâm Quyết, thứ ba là Túy Mộng Thập Tam Thức, thông tin này cũng chỉ được viết trong trận đấu cuối cùng với boss trong sách.

Nếu học đủ cả ba bộ tuyệt học này, muốn tung hoành giang hồ cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng muốn trở thành người đứng đầu võ lâm, e rằng vẫn còn chưa đủ.

Nếu cô muốn giúp đỡ Ôn Vãn Tịch, vậy thì nhất định phải đủ cường đại, hiện tại cô vẫn còn kém xa. Một người như Chung Thiên Mệnh xuất hiện khiến Tống Kỳ biết rằng, thế giới trong sách này, chốn võ lâm này, e rằng cao thủ giấu mặt không ít, những gì cô biết rõ từ đầu đến cuối chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.

"Nghe cho kỹ, nhóc con, khẩu quyết là như thế này..."

Những gì Trình Doanh nói rõ ràng là những câu chữ khó hiểu, nhưng kỳ lạ thay Tống Kỳ lại hiểu chúng, hơn nữa còn có thể luân chuyển nội lực trong cơ thể theo khẩu quyết, mọi thứ tựa như diễn ra một cách vô cùng tự nhiên, không gặp bất kì trở ngại nào.

Ưu điểm và nhược điểm của Túy Tâm Quyết rất rõ ràng, ưu điểm là nó có thể phát huy tối đa uy lực của Tửu Tiên Thất Thức, nhược điểm là nó không quá hữu dụng với các chiêu thức ngoại công khác.

Nói trắng ra là, nó được đo ni đóng giày cho riêng Tửu Tiên Thất Thức và Túy Mộng Thập Tam Thức.

Nhưng Túy Tâm Quyết có thể cải thiện đáng kể khả năng dự trữ nội lực của bản thân, trái lại là một bộ tâm pháp không tệ. Có bộ này trong giai đoạn đầu, tự vệ chắc chắn không có vấn đề gì.

Sau khi ghi nhớ khẩu quyết, Tống Kỳ liền ngồi xuống tĩnh tọa, sử dụng Túy Tâm Quyết vận chuyển một vòng trong cơ thể. Đợi cô chuyển vận xong, đã là nửa canh giờ sau, Trình Doanh mở ra rượu mạnh đổi chác được từ Tống Kỳ, đã uống đến ngà ngà say.

"Rượu này ngon, đủ mạnh đủ nồng, ta thích!"



Tống Kỳ cảm thấy Chung Thiên Mệnh và Trình Doanh có thể làm bằng hữu tốt, cái tính yêu rượu như sinh mệnh này, không thể nói là không hề liên quan, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.

Trình Doanh ngay sau đó chỉ vào bầu rượu bên hông Tống Kỳ, nói: "Cái kia của ngươi là Túy Khuynh Thành của Vũ thành, nghìn vàng cũng không mua được, làm thế nào mà ngươi có được nó?"

Ba loại tuyệt tác của Vũ thành gồm có pháo hoa, rượu ngon, Ôn Vãn Tịch, tên của Túy Khuynh Thành cũng được liệt vào trong danh sách rượu ngon. Đây là rượu ngon có bỏ ra ngàn lượng vàng cũng chưa chắc có được, nghe đâu chỉ có Phủ Thành chủ mới có bán.

Khi đó Trình Doanh liều mạng trộm một cái lọ nhỏ ra ngoài, chỉ to bằng ngón tay cái, uống vào xong là khó mà quên được mùi vị kia!

Không nghĩ đến nhóc con nhà mình lại có thể lấy được hẳn một bầu hồ lô nhỏ của Túy Khuynh Thành, thực sự làm hắn thèm rỏ dãi rồi.

"Cái này ấy à, người ta tặng."

"Ôn Vãn Tịch?"

Tống Kỳ: "...Sao ngươi biết?"

Tống Kỳ bắt đầu hoài nghi phải chăng Trình Doanh vẫn luôn ở trên đỉnh Thiên Sơn theo dõi mình hay không.

"Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, chỉ có mỗi Phủ Thành chủ Vũ thành mới có Túy Khuynh Thành, có thể lấy ra được hẳn một bầu hô lô nhỏ như thế, cũng chỉ có Ôn Vãn Tịch mới có thể làm được."

Trình Doanh hơi híp mắt, dùng ánh mắt say xỉn lờ đờ mơ màng nhìn đồ nhi nhà mình: "Từ khi nào mà ngươi lại thân thiết với Ôn Vãn Tịch đến vậy, lại còn tặng ngươi Túy Khuynh Thành ngàn vàng cũng không mua được?"

Trình Doanh thèm gần chết, thèm vô cùng, nhưng đồ nhi không cho, hắn cũng không thể cướp được.

Ngàn vàng cũng không mua được, cô thực sự không nghĩ đến loại rượu này lại đắt như vậy, nhưng cho dù có người cho cô một ngàn lượng vàng, thì bầu rượu này cô cũng sẽ...

Hồ Đồ: [Sẽ thế nào?]

Tống Kỳ: [Đương nhiên là bán rồi! Tao lại không có đần! Sau này vẫn có thể mặt dày đi xin xỏ Ôn Vãn Tịch một chút.]

Hồ Đồ: [Tôi biết ngay mà, không hổ là cô!]

"Giúp nàng làm chút chuyện, nàng liền tặng cho ta cái này."

Trình Doanh nhướng mày, như thể nghĩ đến cái gì, trầm giọng hỏi: "Cánh tay của họ Từ kia, sẽ không phải là ngươi đánh gãy đó chứ?"

Tống Kỳ: "..."

Tin tức Từ Ngạn bị đâm tay gãy xương, bị phế bỏ một tay đã sớm lan truyền khắp toàn bộ võ lâm, chỉ có điều đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ. Bây giờ Tống Kỳ nói giúp Ôn Vãn Tịch làm chút chuyện, Trình Doanh liền nhanh chóng liên tưởng đến chuyện này.

"Ngươi con bé xấu xa này, rất có khả năng đi, không ngờ lại đánh gãy cánh tay của người ta."

Sự trầm mặc của Tống Kỳ có nghĩa là cô đã ngầm thừa nhận, về điểm này Tống Kỳ lại rất giống với nguyên thân, đôi khi thực sự không biết phải nói gì là cứ trầm mặc như thế, cũng thường được coi như là ngầm thừa nhận một chuyện gì đó.

"Tên đàn ông khốn nạn Từ Ngạn đó chẳng phải là thứ tốt lành gì."

Tống Kỳ không thừa nhận sai lầm của mình, cô cảm thấy chuyện thỏa mãn nhất mà mình đã làm được từ khi đến thế giới này, đó là bẻ gãy cánh tay Từ Ngạn, thật là hả lòng hả dạ làm sao.

"Ta cũng thấy như vậy."

Trình Doanh không trách Tống Kỳ, mà ngược lại là đứng về phía Tống Kỳ: "Người trong võ lâm đều nói thật tốt vì Từ Ngạn đã chia tay Ôn Vãn Tịch, nhưng tin tức mà ta lấy được lại không hẳn là như thế."

"Oa, sư phụ, ngươi lại còn có tin tức bên lề?"

Mặc dù Tống Kỳ biết nguyên do trong đó, nhưng cô vẫn rất hiếu kỳ Trình Doanh biết được nội tình gì.

"Đương nhiên là có, muốn biết?"

Trình Doanh ranh mãnh nhìn Tống Kỳ, Tống Kỳ đột nhiên cảm thấy, tính cách có phần ranh mãnh tinh quái của bản thân, hẳn là học từ Trình Doanh, cái bộ dạng nhướng mày cười nham hiểm kia, quả thực là quá giống.

"Muốn chứ."

"Một tháng sau, ngươi có thể tiếp được ba mươi chiêu của ta, ta sẽ nói cho ngươi."

Tống Kỳ: "..."

Tống Kỳ không bao giờ nghĩ đến Trình Doanh sẽ đáng ghét như thế, đã khơi gợi sự tò mò của cô, lại còn treo giá một tháng.



"Vẫn còn một cách khác."

Ánh mắt Trình Doanh rơi vào bầu hồ lô nhỏ của Tống Kỳ, Tống Kỳ biết người này đang suy nghĩ cái gì, lập tức xoay người rời đi: "Một tháng sau xem thực hư thế nào đi, đừng quên Nội Nguyên Đan của ta."

Nhìn bóng lưng tiêu sái của đồ nhi nhà mình, Trình Doanh thở dài.

Ôi~ Không có Túy Khuynh Thành rồi~

**

Ngày hôm sau, chính là ngày Ôn Vãn Tịch và Tống Kỳ gặp nhau, sau khi ăn xong bữa trưa, Tống Kỳ liền lặng lẽ meo meo xuống núi. Trong môn không hạn chế tự do của đệ tử, nhưng nếu ra ngoài vào ban đêm thì phải đến báo cáo.

Sau khi Tống Kỳ xuống núi, bắt đầu vận khinh công đi thẳng đến Thiên Thủy thành. Mặc dù khinh công của cô không tầm thường, nhưng chạy dưới cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè này ít nhiều có chút hao sức. Lúc đến được Thiên Thủy thành, Tống Kỳ vẫn không nhịn được mà thở hổn hển, việc đầu tiên phải làm khi đến Thiên Thủy thành là đến quán trà uống một ly trà, chầm chậm hít thở.

Trong lúc cô còn đang hòa hoãn, có người đi ngang qua bàn trà của cô, thuận tay để lại một mộc bài cho cô. Đó là một mộc bài màu đỏ, bên trên khắc hai chữ "Vân Mộng".

Tống Kỳ đang định gọi người lại, nhưng khi nhìn thấy mộc bài kia thì dừng miệng, cô nhanh chóng nhận ra đó là Ôn Vãn Tịch phái người đưa cho mình.

Có vẻ như kể từ lúc bản thân tiến vào Thiên Thủy thành, hết thảy mọi hành động đều đã bị Ôn Vãn Tịch kiểm soát trong lòng bàn tay, sức ảnh hưởng của Vũ thành ở Thiên Thủy thành này không thể khinh thường.

Sau khi uống trà, Tống Kỳ liền cầm mộc bài đi đến lầu Vân Mộng. Mặc dù ban ngày lầu Vân Mộng cũng có không ít khách, nhưng so với ban đêm lại vắng vẻ hơn nhiều. Sau khi Tống Kỳ bước vào lầu Vân Mộng, tú bà với lớp trang điểm đậm còn đang tưởng rằng Tống Kỳ đến đây để ứng tuyển, nhưng khi nhìn thấy Tống Kỳ trưng ra mộc bài, vẻ mặt liền lập tức trở nên cung kính.

"Vị cô nương này, đại nhân đợi đã lâu, ta dẫn ngài đi lên."

Bản thân thậm chí chưa nói gì cả, tú bà đã dẫn đường, có thể thấy Ôn Vãn Tịch đã an bài ổn thỏa như thế nào.

Người tuy là an bài ổn thỏa, nhưng lầu Vân Mộng này trước sau vẫn là nơi để kẻ khác đến tầm hoa vấn liễu*, nhìn thấy Tống Kỳ xinh đẹp cỡ nhường này, lại thấy cô đi theo sau lưng tú bà, hiển nhiên có người không có mắt mà nảy sinh ý định với Tống Kỳ.

"Hức, cô nương này thật là xinh đẹp, tú bà ngươi không có phúc hậu gì hết, vậy mà giờ mới mang ra."

Sắc mặt tú bà biến đổi, lập tức đứng ngăn giữa Tống Kỳ và người đàn ông say xỉn kia, Tống Kỳ chỉ hơi cau mày, cố kìm xuống xúc động muốn động thủ.

"Vị khách quý này, ngài..."

Tú bà còn chưa nói xong, người đàn ông kia đã đưa tay ra muốn chạm vào mặt Tống Kỳ, ngay lúc Tống Kỳ đang định cho hắn một quả đấm, một âm thanh nhỏ xíu xé gió truyền đến, vù một cái, bóng trắng vụt qua trước mặt tú bà và Tống Kỳ.

Tên đàn ông hét lên một tiếng thảm thiết, khuôn mặt của tú bà bê bết máu, mà lòng bàn tay của tên đàn ông bị một chiếc đũa đâm xuyên qua, lập tức máu bắn tung tóe khắp nơi.

"Á—!"

Tú bà bị dọa sợ ngã xuống đất, tên đàn ông kia đau đến tỉnh cả rượu, lăn lộn không ngừng trên mặt đất, những tiếng chửi bới cách quãng vọt ra khỏi miệng, nhưng không đợi hắn nói muốn truy cứu gì đó, hắn đã bị hai tên hộ vệ lôi ra ngoài.

Tống Kỳ quay đầu nhìn về phía cầu thang, Ôn Vãn Tịch đang đứng ở góc cầu thang nhìn cô, trên tay cầm một chiếc đũa khác. Tú bà lập tức quỳ xuống trước mặt Ôn Vãn Tịch: "Đại nhân thứ tội."

"Tự làm tự chịu mà thôi, ngươi, đi lên."

Ôn Vãn Tịch là nhìn Tống Kỳ nói, Tống Kỳ vẫn còn có chút bối rối, bởi vì vừa rồi Ôn Vãn Tịch ra tay quá nhanh, đây là thủ pháp ám khí mà cô muốn học!!

Tống Kỳ lập tức nghe theo mà đi lên, Ôn Vãn Tịch bây giờ có chút khác so với lúc ở trên đỉnh Thiên Sơn, có lẽ là do nơi nâng ly uống rượu này khiến khí chất của nàng càng lộ vẻ xinh đẹp quyến rũ động lòng người hơn đi!

Tống Kỳ lại đảo mắt nhìn về phía đại sảnh của lầu xanh, ở giữa có một bục sân khấu lớn, có vài ca sĩ nữ đang khiêu vũ, dưới bục có nhạc công đang chơi đàn, người xung quanh đều say khướt, dường như đã mất đi sự cảnh giác cốt yếu nhất, ngay cả tiếng hét thảm thiết vừa rồi của tên đàn ông kia cũng không thể đánh thức họ khỏi cơn say.

Đương nhiên còn có một số cảnh tượng có phần khó coi, chẳng hạn như một người đàn ông đang thò tay vào...

Ew~ kinh tởm.

Tống Kỳ thu hồi ánh mắt, lập tức đi theo Ôn Vãn Tịch lên lầu, lầu hai có không ít phòng, bên trong còn có một số âm thanh khó tả truyền ra, mà Ôn Vãn Tịch mang theo Tống Kỳ lên lầu ba.

Lầu ba yên tĩnh hơn nhiều, chỉ có ba gian phòng, trái phái hai gian, cuối hành lang có một gian phòng lớn.

"Ngươi sẽ ở đây khi nhàn rỗi không có việc gì làm à?"

Mặc dù lầu ba yên tĩnh, nhưng nghe những âm thanh du dương từ đại sảnh và lầu hai trong thời gian dài, đoán chừng cả người cũng phải tàn phế.

Ôn Vãn Tịch không nói gì, Tống Kỳ cũng ngậm miệng lại.

Được rồi, không cần biết, cũng không được hỏi nhiều.



Ôn Vãn Tịch mang theo Tống Kỳ bước vào gian phòng cuối cùng của hành lang, gian phòng này đơn giản sạch sẽ, được kết hợp bởi ba tông màu đen, trắng và đỏ. Bàn ghế màu đen, giá kệ màu đen, tủ quần áo màu đen, giường màu trắng, đồ trang trí màu trắng, thảm màu đỏ.

Tông màu đơn giản phối với màu đỏ, nhưng lại có tác động mạnh mẽ đến thị giác, bên trong sự đơn giản ấy lại mang theo sự xinh đẹp lẳng lơ cùng sự nguy hiểm khác xa người thường.

"Có tiến triển gì rồi?"

Ôn Vãn Tịch cũng không chậm trễ, sau khi ngồi xuống liền hỏi thẳng vào vấn đề nàng muốn biết.

"Không có, này, ngươi đừng có nhìn ta như vậy, dù sao ta cũng không thể đi vén ống quần của bọn họ để nhìn, ngươi nói xem có đúng không!"

Tống Kỳ đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Ôn Vãn Tịch, lập tức viện cớ để bảo toàn cái mạng nhỏ bé của mình, cô nói tiếp: "Ta có một cách, nhưng mà cần ngươi dạy ta thủ pháp ám khí, ta cắt một cái lỗ trên quần của bọn họ, vậy là có thể nhìn thấy được."

Ôn Vãn Tịch: "..."

Sự trầm mặc của Ôn Vãn Tịch khiến Tống Kỳ có chút thấp tha thấp thỏm, cô đột nhiên nói như vậy, Ôn Vãn Tịch thực sự sẽ dạy cô cách sử dụng ám khí sao?

"Ngươi bị ngốc à?"

"Hả?"

Sao ngươi mắng ta? Tống Kỳ suýt chút nữa là hỏi ra khỏi miệng.

"Chỉ cần cắt nút thắt trên lưng quần bọn họ, quần sẽ tự nhiên mà rơi xuống."

Quả là Ôn tỷ sỏi đời, chỉ có ngươi mới tàn nhẫn như thế!

- -----------------

Chú thích:

- Tầm hoa vấn liễu (帰花問柳): tìm hoa hỏi liễu, chỉ sự tìm chơi gái (theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng).

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn tỷ: Ngươi có phải bị ngốc hay không?

Tống Kỳ: Phải.

Ôn tỷ: Quên đi.

Tống Kỳ: Ấy?

Ôn tỷ: Ai bảo ta chỉ thích đồ ngốc nhà ngươi cơ chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.