"Chỉ cần cắt nút thắt trên lưng quần bọn họ, quần sẽ tự nhiên mà rơi xuống."
Ôn Vãn Tịch liếc Tống Kỳ một cái, như thể đang nhìn một kẻ ngốc. Tống Kỳ cũng là lo lắng cho thể diện của Dụ Minh Thuận, chưởng môn bị tụt quần trước mặt mọi người, đoán chừng hắn sẽ bế quan cả năm không dám ra ngoài gặp người.
Ôn Vãn Tịch đương nhiên sẽ không suy nghĩ cho Dụ Minh Thuận, nàng mặc kệ Dụ Minh Thuận có bị mất mặt trước đám đệ tử hay không, nàng chỉ cần kết quả.
Tác phong làm việc kiểu này không thể không nói là... thực sự phê chữ ê kéo dài.
Hồ Đồ: [...Không hổ là cô.]
Tống Kỳ: [Không hổ là Ôn tỷ.]
"Được thôi, thế thì cắt nút thắt lưng quần, vậy Ôn thành chủ ngài..."
"Muốn ta dạy ngươi cũng được, nhưng có một cái giá phải trả khi lấy đồ từ ta."
Đương nhiên Ôn Vãn Tịch sẽ không tốt bụng mà dạy cô vô điều kiện, nhưng lúc này Tống Kỳ mới cảm thấy có chút quẫn bách, bởi vì cô một nghèo hai trắng, thực sự không có gì để đem ra trao đổi.
"Vậy Ôn thành chủ muốn cái gì?"
Ôn Vãn Tịch vừa mở miệng định nói gì đó, nhưng Tống Kỳ lại tiếp tục nói: "Ta không có tiền, còn sắc đẹp... coi như tạm được."
Ôn Vãn Tịch: "..."
Ôn Vãn Tịch nghẹn một cục ở yết hầu, thấy dáng vẻ người nọ muốn nói lại thôi, nàng lại không tài nào nhả cục nghẹn này ra được.
Trong đầu người này toàn nghĩ cái gì thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-he-thong-ho-do-theo-duoi-vai-ac/2502189/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.