Chương trước
Chương sau
"Chỉ cần cắt nút thắt trên lưng quần bọn họ, quần sẽ tự nhiên mà rơi xuống."

Ôn Vãn Tịch liếc Tống Kỳ một cái, như thể đang nhìn một kẻ ngốc. Tống Kỳ cũng là lo lắng cho thể diện của Dụ Minh Thuận, chưởng môn bị tụt quần trước mặt mọi người, đoán chừng hắn sẽ bế quan cả năm không dám ra ngoài gặp người.

Ôn Vãn Tịch đương nhiên sẽ không suy nghĩ cho Dụ Minh Thuận, nàng mặc kệ Dụ Minh Thuận có bị mất mặt trước đám đệ tử hay không, nàng chỉ cần kết quả.

Tác phong làm việc kiểu này không thể không nói là... thực sự phê chữ ê kéo dài.

Hồ Đồ: [...Không hổ là cô.]

Tống Kỳ: [Không hổ là Ôn tỷ.]

"Được thôi, thế thì cắt nút thắt lưng quần, vậy Ôn thành chủ ngài..."

"Muốn ta dạy ngươi cũng được, nhưng có một cái giá phải trả khi lấy đồ từ ta."

Đương nhiên Ôn Vãn Tịch sẽ không tốt bụng mà dạy cô vô điều kiện, nhưng lúc này Tống Kỳ mới cảm thấy có chút quẫn bách, bởi vì cô một nghèo hai trắng, thực sự không có gì để đem ra trao đổi.

"Vậy Ôn thành chủ muốn cái gì?"

Ôn Vãn Tịch vừa mở miệng định nói gì đó, nhưng Tống Kỳ lại tiếp tục nói: "Ta không có tiền, còn sắc đẹp... coi như tạm được."

Ôn Vãn Tịch: "..."

Ôn Vãn Tịch nghẹn một cục ở yết hầu, thấy dáng vẻ người nọ muốn nói lại thôi, nàng lại không tài nào nhả cục nghẹn này ra được.

Trong đầu người này toàn nghĩ cái gì thế?

"Ta không muốn sắc đẹp của ngươi."

Tống Kỳ đúng là có một chút nhan sắc, là một cô gái sáng sủa tao nhã không nhiễm khói bụi trần gian, vô cùng hấp dẫn lòng người, nhưng Ôn Vãn Tịch đã thấy qua dung mạo của bản thân đương nhiên sẽ không cảm thấy Tống Kỳ lộng lẫy biết chừng nào, nàng vẫn rất tự tin vào dung mạo của mình.

"Ta cần ngươi làm thêm một chuyện nữa cho ta."

"..."

Tống Kỳ cảm thấy bản thân càng ngày càng tự đào thêm nhiều hố cho mình, cũng không biết có thể lấp hết được không.

"Chuyện gì thế?"

Tống Kỳ không dám tùy tiện đáp ứng, cô bị hệ thống bịp cho sợ đến sinh ra cảnh giác, cũng như bị bịp đến sinh ra bóng ma tâm lý, nếu tùy tiện đáp ứng chẳng khác nào tự nhảy xuống hố rồi thuận tay chôn mình.

"Ta muốn ngươi điều tra một chút xem Băng Kỳ và Dụ Minh Thuận có qua lại gì hay không, chẳng hạn như trao đổi thư từ."

Chuyện này cũng không khó, dễ dàng hơn rất nhiều so với việc nhìn xem có hình xăm Phi Ưng trên đùi hay không.

"Được, ta đáp ứng ngươi."

Tống Kỳ sảng khoái đáp ứng, Ôn Vãn Tịch lại cười một cách bí ẩn, ẩn giấu những cảm xúc mà Tống Kỳ không thể hiểu được. Ôn Vãn Tịch tiến lên chìa tay ra với Tống Kỳ: "Để ta xem qua tay của ngươi."

Tống Kỳ nhất thời không kịp phản ứng, nhưng cô lại vô thức nhìn về phía tay của Ôn Vãn Tịch, thon dài trắng nõn như ngọc, hơn nữa móng tay còn được cắt tỉa gọn gàng, là một đôi tay rất đẹp.

Người tập võ để móng tay dài cũng không quá thích hợp, bởi vì thường xuyên động đao kiếm, móng tay dài rất dễ bị gãy. Nhưng một số cô gái vẫn sẽ để lại lâu hơn một chút, không dài đến mức dễ gãy, sau đó sơn móng tay, thỏa mãn lòng yêu cái đẹp của mình.

Trước đó Tống Kỳ không có nhìn kỹ bàn tay của Ôn Vãn Tịch, bây giờ vừa thấy, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ trắng nõn, trái lại khiến Tống Kỳ có chút bất ngờ, cô còn tưởng Ôn Vãn Tịch là một người yêu thích cái đẹp.

Nhưng bàn tay của Ôn Vãn Tịch cũng giống như khuôn mặt của nàng, vốn đã rất đẹp mà không cần được phấn son điểm tô, quả thực là con cưng của Thượng đế.

"Tay."

Thấy Tống Kỳ lại ngẩn người, Ôn Vãn Tịch tốt tính lại ra lệnh một câu, Tống Kỳ lúc này mới hoàn hồn, duỗi tay của mình ra.

Móng tay của Tống Kỳ cũng được cắt tỉa gọn gàng, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, rất đẹp mắt. Ôn Vãn Tịch nhìn thoáng qua, liền nói: "Ừ, điều đầu tiên khi học ám khí, đó là không thể để móng tay."

"Hiểu được."

Ôn Vãn Tịch lấy ra một ám khí hình thoi dẹt từ góc trong ống tay áo, Tống Kỳ vừa thấy, hai mắt lập tức trợn to: "Là Tịch Chiếu Hoàng Tuyền!"

Trăm nghe không bằng một thấy, thiết kế của Tịch Chiếu Hoàng Tuyền cũng không phức tạp đến vậy, chỉ là một ám khí hình thoi dẹt bình thường, nhưng xung quanh ám khí có mấy cái lỗ nhỏ đến mức không thể thấy được, đó là cơ quan bắn ra châm tẩm độc.

"Hiểu biết của ngươi cũng không ít."

Ôn Vãn Tịch biểu diễn cho Tống Kỳ một số cách để giữ ám khí trong tay, Tịch Chiếu Hoàng Tuyền có hai cách để giữ, một cách là kẹp giữa ngón giữa và ngón trỏ, cách hai là kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái. Cũng như có hai cách để giữ ngân châm, một cách là kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, cách còn lại là búng tay.

"Muốn sử dụng ám khí thành thạo, đầu tiên ngươi phải rót nội lực vào trong đó, nhưng không thể rót vào quá nhiều nội lực, vừa phải mảnh mà vừa phải bén, đây chính là điểm cốt yếu của ám khí."

Tống Kỳ hiểu được, rót nhiều nội lực, khi sử dụng ám khí sẽ rất dễ bị đối thủ phát hiện, đặc biệt là những đối thủ mạnh hơn mình. Chỉ có điều, rót một lượng nhỏ nội lực, còn phải khống chế nội lực trở nên mảnh và bén, đây là một thử thách rất lớn về lực khống chế.

Ôn Vãn Tịch thay ám khí bằng ngân châm, kẹp cây ngân châm vào móng ngón tay giữa và đầu ngón tay cái, chuẩn bị bắn ám khí ra bằng cách búng tay.

Ôn Vãn Tịch ngắm chuẩn một chiếc bình sứ màu trắng trong phòng, ngón giữa bắn ra, ngân châm lập tức bay ra, cây ngân châm đâm xuyên qua bình sứ màu trắng, ghim vào trên kệ, chỉ để lại một lỗ nhỏ trên bình sứ trắng. Ngay lúc Tống Kỳ còn đang cảm thán lực khống chế này thật ra gì và này nọ, chiếc bình sứ trắng bắt đầu nứt ra từ lỗ nhỏ, sau đó toàn bộ chiếc bình sứ trắng vỡ vụn ngay tại chỗ.

Toàn thân Tống Kỳ run lên một cái, cổ lạnh toát, cảm giác thứ bị vỡ vừa rồi không phải là chiếc lọ sứ trắng, mà là cổ của cô.

Sắc bén, mà uy lực còn đến ngay sau đó, loại khống chế này thật đúng là không ai bì được. Thủ pháp ám khí này của Ôn Vãn Tịch, rõ ràng chính là thủ pháp đoạt mệnh, hữu ích nhưng uy lực quá mạnh. Tống Kỳ sợ bản thân không khống chế tốt độ chính xác, bất cẩn một chút là sẽ... khụ khụ, dù sao thì lưng quần cũng sát chỗ đó quá mà.

"Đối với vật và người đang chuyển động, đó là tùy thuộc vào sự phán đoán của ngươi, là yêu cầu sự luyện tập không ngừng nghỉ."

Mặc dù Ôn Vãn Tịch là một thiên tài, nhưng thiên tài cũng cần phải bỏ ra nỗ lực tương xứng mới có được công lực cỡ này, Tống Kỳ đương nhiên biết rõ trên đời này làm gì có nhiều chuyện tốt đẹp có thể hoàn thành trong một sớm một chiều như thế.

"Trăm hay không bằng tay quen, ta biết."

Tống Kỳ một mặt "ta hiểu, ta hiểu được, ta biết", khiến Ôn Vãn Tịch không nhịn được mỉm cười: "Nói miệng thì đương nhiên đơn giản dễ dàng."

Sau đó Ôn Vãn Tịch lại nói cho Tống Kỳ điểm cần phải lưu ý khi sử dụng lực và nội lực lúc bắn ra ám khí, Tống Kỳ cẩn thận ghi lại toàn bộ nội dung xuống.

Ôn Vãn Tịch đưa cây ngân châm cho Tống Kỳ, Tống Kỳ lúc đầu vẫn chưa thành thạo, có kẹp cây ngân châm thế nào cũng không được tự nhiên.

"Như thế này."

Ôn Vãn Tịch không vừa mắt, đưa tay ra nắm lấy tay Tống Kỳ, chỉnh lại cách kẹp ngân châm của Tống Kỳ. Ngón tay của Ôn Vãn Tịch hơi lạnh, bất kể thời tiết như thế nào, nhiệt độ cơ thể của nàng không bao giờ quá cao. Một là vì luyện công pháp, hai là vì nàng từng chịu tổn thương, cơ thể thực sự hư nhược.

Tống Kỳ nhìn những ngón tay thon dài của Ôn Vãn Tịch rơi trên tay mình, trái tim không kiềm được mà đập nhanh hơn một chút, cảm giác mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay không hiểu sao lại làm người ta có chút lưu luyến.

"Thiên phú của ngươi không tệ, nhưng tay lại rất lóng ngóng."

Ôn Vãn Tịch nhịn không được phàn nàn, Tống Kỳ lập tức tái mặt cúi đầu, bĩu môi: "Chỉ là tay không được khéo léo như ngươi thôi, được không hả."

Ôn Vãn Tịch lại cười cười, cũng không biết có phải là vì được Tống Kỳ khen ngợi, hay là vì cảm thấy Tống Kỳ trẻ con.

Có điều, trái lại Tống Kỳ cảm thấy, giờ phút này Ôn Vãn Tịch dịu dàng hơn rất nhiều.

"Có thể sẽ phải giết người nhiều, tay linh hoạt hơn một chút xem nào!"

Tống Kỳ: "..."

Rút lại lời vừa nói, người này vẫn là một tên bại hoại.

Tống Kỳ một bên luyện tập cách kẹp ám khí, trong đầu lại nghĩ đến Thanh Thượng Chân Nhân đã mất tích, cô nhìn Ôn Vãn Tịch, rụt rè hỏi: "Ngươi giết Thanh Thượng Chân Nhân rồi?"

"Giết rồi."

Lần này Ôn Vãn Tịch cũng thẳng thắn thừa nhận, nàng cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc Tống Kỳ có đáng tin hay không: "Sử dụng Tịch Chiếu Hoàng Tuyền, một chiêu chết tươi."

Hiện tại trên giang hồ chỉ biết Thanh Thượng Chân Nhân đã mất tích, nếu sau này có lan truyền ra ngoài Thanh Thượng Chân Nhân đã chết, hơn nữa còn giải thích rõ ràng nguyên nhân tử vong, như vậy chứng tỏ không thể giữ lại Tống Kỳ.

Thi thể của Thanh Thượng Chân đã được nàng xử lý ngay vào đêm hôm đó, quả thực người của Thái Hư môn có đến Vũ thành làm loạn, nhưng bọn họ không có bằng chứng để chứng minh Thanh Thượng Chân Nhân đã từng đến Vũ thành. Sau đó, bọn họ không muốn rời đi nên cải trang ở lại trong thành để thăm dò tin tức, về sau lại truyền ra tin đồn người của Thái Hư môn mất tích ở Vũ thành.

Tốc độ của những tin tức nghe nhầm đồn bậy này, thực sự vẫn là rất nhanh.

"Ngươi cũng quá tàn nhẫn."

Tống Kỳ biết Ôn Vãn Tịch tàn nhẫn, nếu không tàn nhẫn, có lẽ nàng đã bị hại chết từ lâu. Ôn Vãn Tịch cũng không giải thích, nàng không thích giải thích những chuyện này, dù sao có giải thích thế nào, thế gian cũng sẽ lưu truyền những câu chuyện không giống nhau, cho nên nàng cũng không phí phạm hơi sức.

Tống Kỳ nghĩ lại, nghĩ đến một chuyện cô đã bỏ qua trước đó, đó là tại sao Thanh Thượng Chân Nhân lại đến Vũ thành?

"Thanh Thượng Chân Nhân đi Vũ thành, là tìm ngươi tính sổ?"

"Chuyện này rất quan trọng?"

"Quan trọng!"

Tống Kỳ hóng hớt, nội dung chuyện này dù có thế nào cũng rất quan trọng, hơn nữa cô vừa cẩn thận suy nghĩ, cảm giác lần này Thanh Thượng Chân Nhân đến Vũ thành nhất định là không có chuyện tốt lành gì.

"Đi giết người của Vũ thành ta."

"Thứ chó má này tàn nhẫn hơn."

Tống Kỳ cảm thấy Thanh Thượng Chân Nhân thực sự là không tỉnh táo, chỉ vì Từ Ngạn mà đi đắc tội Vũ thành, hơn nữa còn bị Ôn Vãn Tịch bắt gặp được, đây không phải là ngu xuẩn thì là cái gì nữa.

Người ta thường nói, để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt*, phương pháp trả thù ngu xuẩn như vậy, cũng thực sự là mở mang tầm mắt, đây là tình tiết vai phụ độc ác bị cưỡng ép phải hạ thấp trí thông minh gì đây?

Hồ Đồ: [Cô thật là ồn ào haiz!]

Tống Kỳ: [Sao nào, đánh tao à?]

Hồ Đồ: [...Tôi nhịn.]

"Ngươi tin ta?"

Ôn Vãn Tịch không nghĩ đến mình nói cái gì, Tống Kỳ liền tin cái đó, thấy vẻ mặt tức giận của cô, lại không giống như là đang giả vờ.

"Tin chứ, vì sao lại không tin?"

Tống Kỳ nghĩ nghĩ, cảm thấy Thanh Thượng Chân Nhân đến Vũ thành nhất định là có liên quan đến Từ Ngạn, đoán chừng người này lại ra vẻ oan ức đáng thương, Thanh Thượng Chân Nhân cực kì tức giận mới đi trả thù.

Quả là điếm trà xanh giữa đám đàn ông!

"Từ Ngạn kia cũng là thứ chó má, hừ!"

Tống Kỳ chửi xong, cảm thấy chưa nguôi giận, vung cây ngân châm trong tay, ngân châm bay thẳng đến cây cột, đâm vào bên trong cột gỗ, xem cây cột gỗ như Từ Ngạn.

Cây ngân châm cắm sâu vào trong cây cột, chỉ chừa lại đầu châm thò ra ngoài.

"Lực thì đúng rồi, nhưng nội lực vẫn cần phải không chế."

Ôn Vãn Tịch nhìn xong, nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nói: "Vì sao ngươi lại ghét Từ Ngạn như vậy?"

"Hắn chính là một tên tra nam! Ta khinh!"

Tống Kỳ xúc động, hận không thể nói hết những gì mà mình đọc được trong sách cho Ôn Vãn Tịch nghe, nhưng nghĩ đến Ôn Vãn Tịch là một trong những nhân vật chính trong chuyện này, bèn lập tức im miệng.

"Ngươi thật giống như là biết một chút gì đó?"

"...Không, ta đơn giản chỉ là nhìn hắn không vừa mắt."

Tống Kỳ cảm thấy bản thân nói quá nhiều, từ khi nào mà bản thân lại già mồm như vậy?

"Tra nam là cái gì?"

Ôn Vãn Tịch hiếu học, đối với từ ngữ mới mẻ chưa từng nghe qua bao giờ, nàng cũng muốn biết đó là cái gì.

"Chính là loại đàn ông vô trách nhiệm, không nghiêm túc, phụ lòng đàn bà con gái người ta."

Ôn Vãn Tịch cười nhạt: "Trái lại là chính xác, có điều..."

Ánh mắt Ôn Vãn Tịch trở nên ác liệt một chút, ý cười trên khóe miệng lại sâu hơn: "Hắn nên là tên tra nam trong bông giấu kim** mới đúng."

Sau khi Tống Kỳ nghe xong, dường như nói như vậy cũng không có gì sai, nhưng tại sao cô cứ cảm thấy dường như lại tăng thêm trọng điểm kỳ quái gì rồi?

- -----------------

Chú thích:

- Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu (留得青山在,不愁没柴烧): để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt (giữ được cái gốc, phần căn bản, thì mọi việc sẽ tốt. Tương tự câu "không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước" – trái bầu để già moi ruột bỏ đi, thành cái gáo múc nước) (theo từ điển Trung - Việt).

- Miên lý tàng châm (绵里藏针): trong bông giấu kim, chỉ trong mềm có cứng; miệng nam mô, bụng một bồ dao găm (theo từ điển Trung – Việt).

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn tỷ: Ta không muốn sắc đẹp của ngươi.

Sau đó... mọi người đoán xem là như thế nào? Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.