Phòng trên lầu ba đã được dọn dẹp xong, sau khi đầy tớ thông báo cho Ôn Vãn Tịch một tiếng, Tống Kỳ liền bị Ôn Vãn Tịch đuổi ra khỏi phòng, đến căn phòng đã chuẩn bị cho cô.
Phòng thứ hai đương nhiên phải nhỏ hơn phòng của Ôn Vãn Tịch rất nhiều, nhưng cái gì nên có thì đều có, quan trọng hơn đây là phòng đơn, đối với Tống Kỳ vẫn luôn ở cùng phòng với người khác mà nói thì đây đã là ban ơn.
Ngày mai là sẽ phải cùng Ôn Vãn Tịch đi Vũ thành, sau khi Tống Kỳ viết một bức thư cho Tống Thiên Tinh để tránh cho hắn lo lắng, liền đến lầu hai tìm Ninh Vân Mộng. Lầu hai có khoảng 20 phòng, nhưng khi đứng ở đầu cầu thang thì cô lại lúng túng, bởi vì cô không biết phòng nào là phòng của Ninh Vân Mộng.
Nghe thấy một số âm thanh ám muội thỉnh thoảng phát ra từ những gian phòng kia, chân Tống Kỳ giống như mọc rễ, không cách nào di chuyển.
Tống Kỳ không muốn lại gần, cũng không muốn nghe, nhưng người luyện võ có thính lực rất tốt, bất kì âm thanh nào cũng không tránh khỏi việc lọt vào tai cô.
Tống Kỳ: [Đây là thứ tao có thể nghe mà không phải trả tiền sao!?]
Hồ Đồ: [Cô còn muốn trả tiền để nghe?]
Tống Kỳ: [...]
May mắn thay đúng lúc tú bà đang bưng rượu lên lầu, bà ta không ngờ lại gặp phải Tống Kỳ, rõ ràng vừa rồi đâu có nhìn thấy người này vào cửa đâu nhỉ. Chỉ có điều, tú bà đã từng nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-he-thong-ho-do-theo-duoi-vai-ac/2502169/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.