Chương trước
Chương sau
Chúc các bạn năm mới lại xinh thêm một chút.

"Lộ trung tướng... Sao ngài ở đây? Có vấn đề gì cần nói với tôi sao?"

Mạc Thanh tận lực khiến cho giọng mình bình thường, đánh vỡ bầu không khí vi diệu giữa hai người có huyết mạch tương liên kia.

Ông không biết Lộ Nguyên Hầu có nhìn ra cái gì không, nhưng ông cũng sẽ không tự mình làm lộ mọi chuyện.

Lộ Nguyên Hầu dời mắt khỏi đứa nhỏ qua nhìn ông. Mạc Thanh còn nghĩ hắn sẽ không lại chú ý đứa nhỏ thì nghe hắn nói:

"Tôi có thể bế nó không?"

Giọng hắn không có chút gợn sóng nào, chỉ là lời này mẹ nó quá sai.

Lộ trung tướng lạnh lùng như tảng đá trước không có bạn đời sau không có con cái lại muốn bế một đứa trẻ... Mà khoan, hắn có biết bế trẻ con không mà đòi!!?

Nhưng ông cũng không thể từ chối yêu cầu nhìn có vẻ rất bình thường này của hắn, đứa trẻ thật sự khiến người ta nhìn là muốn tiếp xúc gần gũi với nó như vậy mà. Dù đối tượng là Lộ Nguyên Hầu thì nó lại không bình thường.

"Nếu ngài biết cách bế..."



Nên ông chỉ đành dùng cách này để hắn biết khó mà lui, dù sao thì đại đa số người sẽ cảm thấy luống cuống tay chân khi đối diện với một sinh linh mềm như bông gòn này. Thế mà chưa đợi ông nói hết đã thấy người nam nhân cao lớn kia thản nhiên cúi người xuống, dùng đôi bàn tay không biết đã nhuốm máu bao nhiêu người, nhuộm đầy khí tức sát phạt kia cực độ mềm nhẹ cẩn thận mà bế đứa bé vẫn đang mở to hai mắt nhìn hắn lên. Nhìn... Còn rất thuần thục khụ...

Mạc Thanh tự nhiên có ý nghĩ có phải Lộ Nguyên Hầu người này đã lén đi học cách bế trẻ con không. Một tay giữ cổ, một tay bợ mông, ôm lên rồi thì đặt đứa nhỏ trong khủy tay, cùng nó ở khoảng cách gần nhìn nhau. Mạc Thanh khống chế không được trái tim già đập điên cuồng. Mẹ cha ơi, nhìn như này càng dễ nhìn ra hai người thật sự rất giống nhau. Thiết nghĩ Lộ Nguyên Hầu lúc nhỏ chắc cũng là như thế này đi...

Ông cũng chỉ có thể cảm thấy may mắn vì phải là người đứng ngoài nhìn thì mới có thể so sánh, chắc bản thân mỗi người sẽ không nhìn ra đâu đúng không...

Lại nói chuyện bế đứa nhỏ, thật ra Lộ Nguyên Hầu chỉ là nhìn thấy ông bế nó một lần kia nên mới biết thôi.

Lộ Nguyên Hầu vốn đã cảm thấy đứa nhỏ này nhất định là rất mềm mại, bế lên rồi hắn mới biết nó còn mềm hơn vậy nữa, còn có mùi sữa thơm thơm. Kỳ lạ là... Hắn không hề ghét mùi này, cũng không ghét bế nó. Giống như lần đầu nhìn thấy nó cũng không hề ghét vậy. Hắn tuy không có ghét trẻ con nhưng hắn cũng không phải kiểu người thích tiếp xúc với những thứ mong manh dễ vỡ như vậy.

Thời điểm nói ra ý đồ muốn bế đứa nhỏ này hắn còn rất ngạc nhiên mình vậy mà có ý nghĩ này. Nhưng hắn cũng không ngại thử phóng lao thì theo lao nếu Mạc Thanh cho phép.

Tâm tư hai người lớn lộn xộn, ngược lại Hạ Mễ Thụy thì cực độ đơn thuần. Lúc nó nằm trong nôi đã rất tò mò với người đàn ông như một ngọn núi lớn tự nhiên xuất hiện trong tầm mắt nó, giờ được người bế lên thì cảm thấy như mình đang ngồi trên đỉnh ngọn núi đó, độ cao nó chưa trải qua bao giờ. Trong lòng nó tò mò cứ vậy mà mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn đối phương, hai tay nhỏ theo bản năng bám vào cổ áo người ta, giống như bình thường nó cũng đối với ba ba như vậy.

Nhìn một chút nó lại phát hiện quần áo người này rất giống ba ba, bỗng nhiên kích động mà kéo kéo cổ áo đối phương, miệng thì y nha y nha.

Giọng nói non nớt lanh lảnh như chuông bạc nghe vào tai giống như tiếng trời, khiến người rung động.

Ánh mắt Lộ Nguyên Hầu dịu xuống, nói không rõ ôn nhu. Nhưng ánh mắt này dọa hãi Mạc Thanh, chỉ là chưa đợi ông làm gì lại nghe hắn hỏi tiếp.

"Nó tên gì?"

Lúc nói lời này hắn ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thanh.

Mạc Thanh trộm nuốt một ngụm nước miếng, suy nghĩ rõ ràng rồi mới mở miệng: "Mễ Thụy."

Lộ Nguyên Hầu nhẩm mấy lần hai chữ này, tuy cảm thấy nó thiếu thiếu gì đó nhưng vẫn không hỏi mà nói:

"Tên hay. Hạt gạo trân quý nhất."



Chữ Thụy mang tới cát tường, người đặt tên cho đứa nhỏ này muốn nó trở thành trung tâm của tất cả, được người yêu thương. Nhưng người lại để một chữ Mễ ở phía trước, nhỏ bé nhưng trân quý, nhỏ bé nhưng vẫn tỏa sáng. Trong lòng người kia nó là ánh sáng mang tới cát tường, cũng chỉ là của riêng mình người đó thôi.

"Lộ trung tướng không có việc gì thật chứ?"

Mạc Thanh khiếp sợ trong lòng mà vẫn phải ép mình tỏ ra bình thường, sắp phát bệnh tim đến nơi rồi mà tên này còn lèo nhèo nữa. Ông đành lên tiếng nhắc khéo hắn.

Lộ Nguyên Hầu nghe ông hỏi thì bế đứa bé đến ngồi xuống ghế sofa trong phòng, mặc kệ đứa nhỏ trong lòng đang vui vẻ nghịch cổ áo quân trang của mình, bắt đầu nói chuyện công việc.

"Tôi thấy tố chất tâm lý của Cố Thiệu có phần yếu ớt quá, sợ hắn không chịu nổi tra khảo."

Hắn còn chưa nói câu nào đã mất bình tĩnh, như vậy cũng rất khó nói chuyện à.

Còn không phải ngài kích thích người ta!

Mạc Thanh ở trong lòng trợn mắt nhìn người đàn ông trên sofa, đi tới ngồi vào bàn làm việc của mình.

"Thế chứng tỏ tâm lý hắn không mạnh như miệng của hắn, không phải là dễ lấy khẩu cung hơn sao?"

Ý ông chính là người như vậy dễ công phá hơn, có điểm yếu thì càng dễ nói, dễ làm.

"Hắn như thế rất dễ cá chết rách lưới. Nếu có thể ở thời điểm tâm lý hắn yếu ớt thôi miên hắn rồi hỏi sẽ rất tốt."

Lộ Nguyên Hầu làm bộ như lơ đãng, thật chất là đang hỏi tính khả thi của chuyện này.

Chuyện sử dụng thôi miên để lấy khẩu cung không phải là không có, chỉ là hắn chưa bao giờ làm. Dù sao hắn cũng không phải cảnh sát. Hắn chỉ là từng học qua tâm lý học, đã thấy cách làm này, cũng có thể làm đơn giản. Nhưng cách làm này yêu cầu đối với người bị thôi miên phải không có phòng bị. Ý chính là như Cố Thiệu hiện tại.

Nhưng cũng phải tránh việc hắn chó cùng dứt dậu.

Mạc Thanh liếc mắt nhìn hắn, trong lòng có chút kỳ quái. Không nghĩ hắn lại có thể nói ra hai chữ thôi miên này.



Giống như việc Vệ Kiêu cảm thấy phong cách hành xử của Lộ Nguyên Hầu thay đổi, Mạc Thanh chẳng hiểu rõ hắn cũng thấy người như hắn nên dùng một hình thức trực tiếp hơn để moi được tin tức mình muốn.

Nhưng chính là bản thân Lộ Nguyên Hầu không hề có ý thức này, hắn chỉ là ở trong hoàn cảnh đặc biệt thì dùng cách đặc biệt. Nếu không thể dùng cách bình thường thì sao phải lãng phí thời gian. Tìm ra phương pháp phù hợp để đánh úp địch nhau, tại sao không thể dùng âm mưu mà phải dùng dương mưu?

Chỉ có thể nói bọn họ không hiểu rõ Lộ Nguyên Hầu.

Giống như thân thế của Lộ Nguyên Hầu Vệ Kiêu cũng không biết, hắn cũng không nói.

"Nếu ngài muốn làm như vậy thì ta có thể hỗ trợ. Thuốc an thần dùng nhiều có thể làm giảm sự cảnh giác của hắn xuống, nhưng phải xem ngài có nắm bắt được cơ hội mà dùng thôi miên hay không."

Mạc Thanh không phản đối. Ông cũng muốn Lộ Nguyên Hầu phá vụ án này. Còn về nguyên tắc của thầy thuốc, ông cũng không có làm gì để phải áy náy. Thuốc an thần dùng là vì Cố Thiệu bị Lộ Nguyên Hầu chọc kích động, không phải ông tự tiện cho.

Lộ Nguyên Hầu ừm một tiếng, xem như chấp nhận, tay không nhanh không chậm mà kéo đứa nhỏ không để ý một chút đã muốn cúi đầu há miệng muốn ngậm cổ áo của hắn ra.

"Bẩn."

Hắn nghiêm túc nhìn đứa nhỏ giảng, cũng không nghĩ nó hiểu hay không hiểu.

......................................................................
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.