Chương trước
Chương sau
"Bảo bối thật giỏi!"

Hạ Mễ Chúc khoác áo quân phục của Lộ Nguyên Hầu, đưa tay nựng má đứa nhỏ đang được binh sĩ do hắn phái tới trông coi đứa nhỏ bế.

"Trung tướng, tẩu tử."

Binh sĩ ôm đứa nhỏ có vẻ thuần thục hơn rồi, một tay làm lễ chào hỏi hai người.

"Tiểu tử này rất được, rất có tố chất một người đàn ông của gia đình."

Mạc Thanh đánh giá cao làm tiểu binh Tô Bình ngại ngùng gãi đầu.

"Được rồi, về đi thôi."

Chủ yếu là cho Hạ Mễ Thụy nhìn ba ba nó. Nhìn xong thì nên về được rồi.

Buổi chiều Hạ Mễ Chúc còn phải đi học, những tiết không học được thì thôi chứ mấy môn kiến thức cần phải đi học, cũng không phải không đi được.

Lộ Nguyên Hầu đuổi Giang Tấn về chuẩn bị đi học, bản thân bế Hạ Mễ Chúc đến giày quân dụng cũng bị lột rồi, không thể tự đi trở về nhà.

...

"Sao không nói nữa rồi?"

Vệ Kiêu nhìn năm người đứng trước mặt, cười mỉa.



"Nếu không nói thì không còn cơ hội biện bạch gì nữa đâu."

Hắn nhún vai.

"Anh có ý gì?"

Diêm Tố Nhữ rất là không ưa thái độ của hắn, lại từ trong đó cảm nhận được bất thường, bực bội hỏi.

"Không phải các người ỷ vào việc đương sự không có ở đây, lại thêm cho dù có ở đây cũng địch không lại năm cái miệng đã sớm thông đồng với nhau nên mới kiêu ngạo như vậy đi?"

Vệ Kiêu đứng lên, lại gần năm người, chậm rãi nói.

Lại đứng trước mặt Diêm Tố Nhữ, cúi đầu nhìn cô ta: "Nếu Lộ tướng mà cô say mê không có đủ sự coi trọng đối với Hạ Mễ Chúc, có lẽ hôm nay đã để cho các người đắc ý rồi."

"Anh nói láo!"

Diêm Tố Nhữ sao chịu nổi những lời này được: "Lộ tướng sẽ không coi trọng cậu ta!"

"Ồ... Thế nhưng... Sao các người không nghĩ thử xem, tại sao hắn lại có thể kịp thời chạy đến nhà vệ sinh mà cứu người được đây?"

Vệ Kiêu lại đi vài bước, sau đó quay đầu nhìn Diêm Tố Nhữ, cười cười.

Diêm Tố Nhữ giật thót.

Cô vốn đã vì sự xuất hiện của Lộ Nguyên Hầu mà căm hận vận may của Hạ Mễ Chúc, nhưng chưa kịp nghĩ sâu xa hơn. Hiện tại nghe Vệ Kiêu nói, cô mới ngợ ra, lại càng thêm bất an mà theo bản năng nắm chặt tay.

"Cô chắc là đã điều tra rõ, biết rằng Hạ Mễ Chúc không phải lúc nào cũng được Lộ tướng đón về sau mỗi buổi học nên mới lựa chuẩn thời cơ, chắc chắn không ai cứu nổi cậu ta mới ra tay. Tôi nói đúng không?"

Vệ Kiêu cười khinh thường.

"Lộ Nguyên Hầu, người đàn ông mấy người thèm muốn nhưng đến một tá đều bị hắn đá ra một vạn trượng, dù ở trước mặt hắn phát tình, hắn cũng bất động như núi, không chút lay chuyển..."

"Thế mà một ngày ba lần đón đưa người đi học, trừ những lúc hắn bận không thể không thoát thân mới để cho tẩu tử tự đi trở về..."

Vệ Kiêu nhìn vẻ ghen ghét không thể che giấu được trên mặt Diêm Tố Nhữ mà chẳng có chút vui vẻ gì, chỉ có mỉa mai.

"Vậy tại sao ngài ấy đi mà quay lại???"

Diêm Tố Nhữ không muốn nghe hắn nói những điều khiến mình hận đến nghiến răng nữa, hét lên hỏi.



Từ Khiêm xem đến đây cũng muốn nhận được chân tướng rồi, chỉ là ông không ngờ Lộ tướng quân tâm như tảng đá kia lại có một mặt nồng nhiệt như vậy. Gì mà ngày đón ba lần... Nói ra ai mà tin chứ.

"Hỏi đúng rồi. Tại sao hắn biết mà quay lại nhỉ? Hắn đang bàn chuyện công việc với bản thiếu tướng ở quân khu bên kia kìa."

Vệ Kiêu nhếch môi ngã ngớn nói. Giọng điệu trêu đùa khiến Diêm Tố Nhữ phát khùng lên, mắt long sòng sọc nhìn Vệ Kiêu, nào còn đáng vẻ nên có của một Omega đâu.

Phó Giản cảm thấy hết đường cứu vãn rồi, không ngừng lắc đầu. Lộ Nguyên Hầu người này làm việc luôn chu toàn. Hắn đối với một người coi trọng, chắc chắn sẽ đặt người ta dưới mí mắt hắn mà xem, giống như đang xem quân địch vậy, sẽ không để quân địch có cơ hội biến mất không có tăm tích. Nếu hắn không thể hai mươi bốn tiếng ở bên phu nhân của mình, hắn sẽ...

"Hắn đang bàn công việc với tôi, lại bất nhờ nhận được điện báo khẩn cấp."

Vệ Kiêu nghĩ đến tình huống lúc đó mà thở dài, lại quay qua nhìn Từ Khiêm: "Hiệu trưởng này, điện báo khẩn cấp được dùng trong quân đội, cực kỳ cơ mật, thông qua nhịp điệu âm thanh để truyền tin, khiến cho đối tượng nhận tin có thể lập tức biết tin, làm ra phán đoán và hành động nhanh nhất."

Từ Khiêm gật đầu. Cái này cũng không phải bí mật gì không thể nói, cái bí mật chính là người có thể đọc được điện báo chỉ có quân nhân cấp cao mới được học. Nhưng sau cuộc chiến kia, Lộ Nguyên Hầu đã đề nghị bệ hạ phê chuẩn đưa môn học này vào chương trình học của quân nhân tương lai, để ai cũng được học, tránh những tình huống đến cả quân nhân cấp cao cũng không rảnh, bất cứ ai cũng sẽ nhận được tin. Đương nhiên, nó cũng có phân loại, dựa vào mức độ cơ mật cùng tình huống mà truyền đi theo phương pháp nào là hợp lý nhất.

"Hắn vậy mà dùng cái này, thiết lập trên vòng tay của tẩu tử."

Vệ Kiêu cũng sợ Lộ Nguyên Hầu luôn.

Mấy người trong phòng chấn động.

"Bởi vì nó là cơ mật mà, nên khi sử dụng sẽ không gây ra nhiễu sóng khiến quân địch phát hiện, còn không phát ra âm thanh, cực kỳ tiện dùng."

Diêm Tố Nhữ tái mặt.

"Chắc chắn tẩu tử đã truyền tin đi ngay khi nhận ra mình không đối phó được tình huống này. Lộ Nguyên Hầu vừa nhận được tin lập tức chạy tới, cuối cùng đến kịp."

Vệ Kiêu nhìn mặt năm người đứng kia, muốn xem họ sẽ có biểu tình gì.

"Vậy thì sao? Cũng không nói lên được Hạ Mễ Chúc không phải tự làm tự chịu, có ý đồ xấu."

Diêm Tố Nhữ vẫn còn muốn chống chế.

"Bởi vì cô chẳng biết gì về Lộ Nguyên Hầu mà vẫn muốn mạnh miệng bình phán người khác đó!"

Vệ Kiêu hí hửng tiếp tục mỉa mai cô ta.

"Anh!"



Diêm Tố Nhữ tức đến mức nhào đến, cũng không biết là muốn làm gì.

"Hừ!"

Vệ Kiêu phóng thích uy áp đẩy cô ta ra, bản thân lách đến bên người Từ Kiêm hiệu trưởng.

"Lộ Nguyên Hầu cái người này thật sự là quá ưu tú, người người thích hắn dù hắn là một tảng băng cũng không khó hiểu. Hắn có một cái niềm vui, đó là thích chọc phá mấy cái thiết bị tinh tế này, nhiều thiết lập áp dụng rất tốt nhưng hắn chưa từng mang ra ngoài. Hỏi đến hắn, hắn sẽ nói chỉ là nghịch chơi."

Vệ Kiêu ganh ghét lắm chứ.

Từ Khiêm cười lắc đầu, ông cũng phải công nhận mà. Chứ một người mười sáu tuổi nhập ngũ, sơ trung cao trung gì cũng không học, vậy mà làm được nên thành tích như bây giờ... Nếu không phải vậy, sao có nhiều người sùng bái hắn như thế.

"Hắn mò hắn nghịch, nghịch ra một thứ. Thứ này hắn cũng thiết lập trên vòng tay của tẩu tử nốt. Chắc bản thân tẩu tử cũng không biết đâu, bởi vì chỉ có Lộ Nguyên Hầu hắn mới lấy được nó từ trong vòng tay của tẩu tử ra..."

Vệ Kiêu vừa kéo dài giọng vừa nhấn một cái trên vòng tay của mình.

"Tôi không tin cậu cùng Lộ tướng là kết hôn thật sự. Cậu đứng ra đính chính chuyện này, nói rằng hôn nhân của hai người là giả, tôi sẽ bỏ qua cho cậu."

Một giọng nói từ trong vòng tay của hắn phát ra. Khéo làm sao, giọng nói này rất quen.

Mấy người trong phòng đều đồng loạt nhìn Diêm Tố Nhữ, chủ nhân của âm thanh kia.

Mặt Diêm Tố Nhữ lúc này đã trắng bệch ra, người cũng lung lay muốn đổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.