“Đại gia, hai người ở đây.” 
Đường Liêm dẫn đường cho một nhà ba người đến phòng mà hắn chuẩn bị cho họ. 
Căn phòng này độ rộng cũng không kém phòng của họ ở quân khu chút nào. Quan trọng nhất là trong phòng còn có một cái giường nhỏ, nhất định là chuẩn bị cho tiểu Mễ Thụy. 
“Cái giường này tôi phải gấp rút đi chuẩn bị mới kịp đấy.” 
Hắn lập tức tranh công. 
“Cảm ơn anh.” 
Hạ Mễ Chúc thật lòng nói. 
Ngược lại là Lộ Nguyên Hầu chả thèm để ý, đem đứa nhỏ đã ngủ gật trên vai thả xuống giường. 
Đường Liêm bĩu môi, nhưng vẫn là tiếp lời Hạ Mễ Chúc: “Phu nhân không cần để ý, đều là trong phận sự.” 
“Không… Không cần gọi tôi là phu nhân đâu…” 
Hạ Mễ Chúc xấu hổ sửa hắn. 
“Không thể, không hợp quy củ. Lão gia sẽ cắt lương tôi.” 
Đường Liêm lập tức lắc đầu, lại nói: “Phu nhân cứ xem như gió thoảng qua tai đi. Hai người nghỉ ngơi cho khỏe trước, tôi đi đây.” 
Nói xong hắn đi luôn, không cho Hạ Mễ Chúc có cơ hội thương lượng với hắn điều này. 
Hạ Mễ Chúc bệt miệng nhìn Lộ tiên sinh. 
“Mặc kệ hắn đi.” 
Lộ Nguyên Hầu nhéo nhéo mặt cậu nói. 
“Rốt cuộc ngài có thân thế như nào vậy?” 
Hạ Mễ Chúc uốn lưỡi ba lần cẩn thận hỏi. 
“Không phải cái gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng đâu. Nhưng hiện tại tôi không nói được, sau này em nhất định sẽ biết.” 
Lộ Nguyên Hầu chỉ nhìn mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-bao-bao-bo-tron-vo-em-dung-hong/2533678/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.