Chương trước
Chương sau
Nơi gốc sân nhỏ đã một lần diễn ra cảnh tượng áp sát, hiện tại lại lần nữa xuất hiện. Có điều lần này nó một chút cũng không giống lần trước.

Ít nhất là ý đồ của người đang chiếm thế thượng phong là hoàn toàn không giống.

“Vệ tướng anh… Đừng manh động.”

“Phụt!”

Giang Tấn vừa nói xong đã muốn tát vào miệng mình rồi, nay lại bị người cười nhạo, hắn hận không thể giết người diệt khẩu luôn.

Chỉ là người này cười lên… Giang Tấn vẫn còn có thời gian mà nghĩ chắc sẽ có rất nhiều người thích Vệ Kiêu.

Ở trong đế đô, Vệ Kiêu hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử, có gia có thế lẫn năng lực.

Nếu không phải cấp bậc hắn không bằng Lộ Nguyên Hầu, Vệ Kiêu thật sự có thể bỏ xa Lộ Nguyên Hầu mười vạn tám ngàn dặm. Này là chưa tính đến thân phận thật sự của Lộ Nguyên Hầu, đương nhiên rồi.

“Cậu nói xem tôi nên manh động thế nào đây?”

Vệ Kiêu không chút áp lực mà khống chế chặt chẽ Giang Tấn trên tường vừa ngã ngớn cúi đầu hỏi.

“…”

Giang Tấn câm nín triệt để. Hắn đang ở trong tình huống tay chân đều bị kiềm chế. Bởi vì đối phương dùng toàn thân định trụ nên gần như dán chặt lên người hắn đến không một kẽ hở, còn vì lợi thế chiều cao mà áp hắn thêm một đầu rồi mở miệng đùa giỡn lưu manh với hắn… Giang Tấn bản thân là một Alpha cao lớn cảm thấy thật ba chấm.



“Hử?”

Xoát!

Lổ tai Giang Tấn thoát cái đỏ bừng lên vì âm thanh trầm thấp khác hẳn bình thường cùng hơi thở nóng rực của đối phương. Giang Tấn theo bản năng giãy giụa nhưng bất lực phát hiện mình không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

“…”

Người ta còn chẳng thèm dùng uy áp Alpha cấp cao với hắn nữa… Nói thật, nếu lúc này có ai nói Vệ Kiêu ẻo lã, hắn nhất định sẽ đấm vỡ mồm thằng đó.

Giang Tấn bất lực nghiêng đầu đi né tránh hơi thở nóng rực bên tai cho dù hắn biết làm thế chỉ là công cốc.

Chưa nói hắn có nhích được không, chứ mà hắn nghiêng thì người kia cũng áp theo thế này…

“Anh buông ra trước đi được không?”

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Giang Tấn bất lực nói.

Nhưng hắn một không biết tại sao đang yên đang lành người này lại áp hắn, hai càng không biết đối phương vì nguyên do gì lại bất ngờ áp hắn, hắn đã định không thể dùng phương pháp mềm mỏng này để thỏa hiệp với đối phương rồi.

Bởi vì ngay thời điểm hắn nói xong, lỗ tai mẫn cảm đã bị người ta liếm một cái.

Phừng!

Giang Tấn không khống chế được mà phóng thích pheromone hướng về đối tượng đang khiêu khích của mình mãnh liệt tấn công.

Chỉ là không thử không biết, thử rồi mới càng thêm tuyệt vọng phẫn nộ hơn.

Vành tai nhạy cảm còn bị đầu lưỡi nóng rực kia yêu thương thêm vài cái nữa mà chẳng thấy đối phương có phản ứng gì đối với sự công kích từ pheromone của một Alpha cả.

Giang Tấn nhịn không được nhũn người, trong đầu lạc quẻ mà nghĩ, chẳng lẽ giữa những Alpha cấp bậc chênh lệch nhau nhiều thì hoàn toàn có thể bỏ qua uy hiếp từ tin tức tố luôn hay sao?

Lý nào lại như vậy?

Thế mà lại vậy đó!

Người khác thì không biết, chỉ là những quân nhân ưu tú như Vệ Kiêu, như Lộ Nguyên Hầu thì họ hoàn toàn có thể khống chế được người khác mà không cần nhìn công kích từ pheromone. Muốn chế phục một người có cấp bậc thấp hơn mình tận mấy bậc như này thì lại càng dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ là Giang Tấn không biết thôi.

Không dùng tin tức tố thì ít xấu mặt, dùng rồi thì càng khiến người ta tuyệt vọng thương tâm muốn chết.

Vệ Kiêu dễ dàng giữ được thân hình rắn chắc dưới tay, bởi vì chiếm được tiện nghi của người ta rồi nên tâm trạng càng thêm tốt đến không tưởng mà quyết định tha cho đối phương, tránh để con chó nhỏ tạc mao lại bất chấp tất cả mà nhảy lên cắn hắn.

Cơ mà… Cảm xúc thật sự tốt lắm.

Giang Tấn không hiểu mà được người buông tha cho, thế nhưng nếu hắn biết Vệ Kiêu đánh giá hắn như vậy, hắn nhất định sẽ cá chết rách lưới với anh ta ngay.

Cơ mà nói vậy thôi, Giang Tấn đồng học của chúng ta không phải là người xúc động bốc đồng. Từ nhỏ hắn đã biết tránh nặng tìm nhẹ. Chỉ cần không chết, mất tay mất chân gì đó… Chỉ cần được sống thôi hắn sẽ không liều lĩnh chỉ vì chút chuyện tựa như nhỏ nhặt… Mẹ nó… Ừ thì không nhỏ! Hắn chỉ muốn phỉ nhổ thôi.

Tóm lại là hắn nhớ rõ lời mẹ hắn đã căn dặn, muốn hắn sống tốt, sống lâu mà ở lúc này lựa chọn bỏ qua tôn nghiêm Alpha, không chấp nhặt với người này nữa.

Không phải chỉ là bị liếm mấy cái thôi sao!? Hắn xem như bị cẩu liếm.

Cẩu Vệ Kiêu sau khi xác định Giang Tấn cảm xúc đã “bình ổn” lại rồi mới từ từ buông hắn ra, lùi về sau ba bước.

“…”

Giang Tấn cảm thấy nơi nào đó có chút không được bình thường, vừa được thả ra đã hơi nghiêng thân đi, chắn lấy tầm mắt của ai đó, một lời khó nói hết mà ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn ổn định lại cảm xúc, đồng thời hít sâu mấy cái, áp chế lại xao động trong lòng rồi mới bâng quơ nói một câu: “Vệ gia không phải luôn thúc giục anh tìm bạn đời sao?”

“…”

Im ắng.

Càng ngày càng im ắng.

Ở trong lại vờn quanh chút áp lực vô hình khiến người tim đập thình thịch.

Giang Tấn nhận ra cũng không nhịn được mà sợ run trong lòng, huynh đệ đang hưng phấn lập tức héo. Hắn không dám liếc nhìn người kia lấy một cái. Dù lúc này thật sự có chút sợ rồi nhưng hắn không thể uổng phí câu nói vừa rồi được.

Hắn cẩn thận nuốt nước miếng, nắm chặt tay nói: “Chưa nói hai Alpha có thể không, chưa nói tôi có thuận theo hay không hay là anh có thật sự có ý với tôi hay không hay chỉ là muốn vui đùa tôi thôi…”

Giang Tấn nói một mạch mém chút là nuốt cả lưỡi mà phải ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp được: “Chỉ việc Vệ gia sẽ không để yên cho anh làm xằng làm bậy làm xấu mặt Vệ gia, anh vẫn là thương tình tôi thân cô thế cô không đấu lại quý tộc các người mà buông tha tôi đi. Anh làm thiếu tướng của anh, tôi làm học sinh, làm cấp dưới của anh trong tương lai, không còn gì nữa.”

Nói rồi Giang Tấn nhấc chân bỏ chạy.

Chạy được một đoạn dài, đến khi nhìn thấy học viên trong học viện lẻ tẻ di chuyển qua lại ở phía xa rồi hắn mới ngừng bước, dựa vào tường thở hắt ra một hơi.

Vệ Kiêu có lẽ không có đuổi theo hắn, nhưng Giang Tấn nghĩ đến suy đoán trong lòng được chứng thực vẫn là không nhịn được thở dài.

Sao lại như vậy chứ…

Hạ Mễ Chúc ở đế đô không biết bạn thân của mình đang mê mang. Cậu hết ăn lại ngủ, chơi với con… Cực kỳ là nhàm chán mà trải qua ba ngày.

Họ vẫn còn ở trong hoàng cung, cũng gian phòng đó chứ chưa từng rời đi.

Hạ Mễ Thụy mỗi ngày đều được đón qua chỗ gia gia nó chơi bời. Lộ tiên sinh thì sẽ có lúc biến mất một thời gian nhưng vẫn đúng giờ trở về cùng cậu ăn cơm, ngủ trưa. Thật ra Hạ Mễ Chúc nhàm chán cũng có thể ra ngoài đi dạo, thế nhưng cậu không muốn dính vào rắc rối không cần thiết nên tự giác ở trong phòng không ra ngoài. Không biết là vì nguyên nhân gì nhưng trong thời gian này cũng không có ai đến quấy rầy cậu cả.

Thân thể cậu trong những ngày này được điều dưỡng rất tốt. Nếu không có gì sai lầm, ngày mai họ có thể trở lại Tây Hoang.

Thật sự mà nói cậu không muốn ở đây nữa, cậu muốn trở về. Cho dù trở về cậu cũng không được tham gia huấn luyện thì cậu vẫn có thể đi học. Quan trọng nhất là bầu không khí ở Tây Hoang cậu vẫn thích hơn nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.